vhnt, số 90
20 October 1995
Trong số này:
+ 1 - thơ, Chiều Xa Người Chiều Mưa Đầy Tiếng Hát, Chinh Dinh
- thơ, Bài Thơ Không Ngày Tháng Năm, Chinh Dinh
+ 2 - thơ, dịch thơ Trần Trung Ðạo, Người Hành Khất, Dương Hùng
+ 3 - thơ, thơ Hạ Quốc Huy: Một Hàng Nút Lơi 1
- thơ, Ta Đời Gian Truân, Hạ Quốc Huy
- thơ, Ðổ Rượu Trên Ngàn Phân Ly, Hạ Quốc Huy
+ 4 - thơ, Một Phút, Tien Doan
+ 5 - nhạc, Coming In And Out Of Your Life, R. Parker & B. White/TP Nguyen
+ 6 - thơ, Tam Nguyện Luận, Phụng Trương
+ 7 - truyện ngắn, Mầu Nào Là Mầu Mắt Tôi?, Tạ Anh/PCL dịch
bạn,
Giờ hẹn với biển tối
Kẻ nào quên đội nón ra đi buổi chiều
Hàng bạch dương gió đã dọn hết lá
đâm rễ ngược
(Giờ Hẹn, Thường Quán, tặng Mai Thảo)
Ðó là không gian của một mùa thu mà thiên nhiên đang dọn đến. Như một cuộc hẹn với thời gian (hay chu kỳ của lá ?), cứ đến ngày này thì lá cây nhuốm bệnh. Những chiếc lá từ xanh thẫm đến ửng chín, rồi vàng quạnh, rồi đỏ, rồi nâu, rồi khô, rồi rùng mình rơi xuống... Ðã đến giờ hẹn rồi đó bạn, biển tối không người, những chiếc ghế bố nằm chờ đợi, gió và sóng rì rào, hàng dương "gió đã dọn hết lá", giơ những cành khô tựa như nhánh rễ đâm ngược lên vòm trời đêm xanh. Có một đốm sao, hệt như mắt sáng long lanh, đang nhìn vào đêm, u uẩn và tha thiết lạ! Bạn có nỗi niềm nào đêm nay, xin hãy nói cùng sao.
vhnt nhận được thư của Nguyệt, một độc giả đã im lặng đọc và im lặng thưởng thức từ cả tháng nay (không biết có bao nhiêu người nữa như Nguyệt? Xin xem phần thư bạn đọc số này). Hóa ra Nguyet cũng đang lập một chương trình bảo trợ văn hóa và văn chương nơi vùng Nguyet ở. Thật là một việc ý nghĩa rất đẹp cho việc bảo tồn tiếng Việt. Bravo Nguyet! Xin các anh chị tặng Nguyet một tràng pháo tay thật dài khích lệ tinh thần. :) Trong thư, Nguyet ngỏ ý muốn đăng lại một ít bài từ vhnt. Lại thêm một hân hạnh nữa, ngoài hân hạnh được lưu trữ bài vào Giao Điểm CÐROM II sắp tới. Sự thành công và lòng ưu ái này là do sự hưởng ứng đóng góp của bạn mà ra cả.
Chúc bạn một cuối tuần thư thả và bình yên.
PCL/vhnt
Chiều Xa Người Chiều Mưa Ðầy Tiếng Hát
(gởi NNQT)
Chiều xa người chiều mưa đầy tiếng hát
Những hạt rơi làm nhạt cả u sầu
Hai giấc mơ tan vỡ giữa không gian
Như tiếng hát vỡ vào trong đáy vực
Chiều xa người phi cảng rộm âm ba
Gió bạt những hàng cây ngoài cửa kính
Gió bạt cả ta - ngã nghiêng rối loạn
Bạt cả người lẫn khuất giữa trùng vây
Chiều xa người (chiều của những chia tay)
Chiều của mãi mê tuyệt vọng dại khờ
Ðoá hoa trên tay trao cho giò bão
Rồi mưa ngừng rơi ta lạc mất nhau rồi
10.18.1995
Bài Thơ Không Ngày Tháng Năm
gởi T.
(*)
Ngày anh ra đi
Khoảng khắc cuối cùng đã thành sự thật
Khi anh nhìn thấy em
Nhạt nhòa ngoài thủy tinh tan vỡ
Cơn mưa giữa khuya còn ấm ức than van
cho ngày chia tay sứ sở đau thương.
Của riêng em
chuổi ngọc trai rơi xuống lòng vực sâu đáy biển
Trả lại cho thiên thu muôn đời
Ngày chúng ta
không cò được nữa
những lần nắm tay sương mù
(**)
Em đến với cuộc chia tay rộn vội
giữa một ngày, một ngày khác biệt.
Quá khứ nhỏ nhắn đó
đã ném vỡ hai mảnh đời
như đã ném vỡ những cuộc hẹn vô vị
Anh chia tay cùng em
như một lần toan tính trong tuyệt vọng
của kẻ tội đồ đang bỏ trốn giữa tàn phai tơi tả
Giấc mơ nào rơi sót trong vườn xưa
chẳng ai buồn nhặt lại -
Giấc mơ của một thời mệt nhoài kỷ niệm
của anh của em của tất cả những nhân chứng tội nghiệp trong đời
Và của riêng em
chuổi ngọc trai rơi xuống lòng vực sâu đáy biển
Trả lại cho thiên thu muôn đời
Ngày chúng ta
không cò được nữa
những lần nắm tay sương mù
10.19.95
Chinh
NGƯỜI HÀNH KHẤT VIỆT NAM
Tôi không mong cả cuộc đời
Chỉ xin một chút tình người Việt Nam
Ðời tôi nắng dãi mưa dầm
Ôm thương nhớ đứng gọi thầm tên nhau
Con tôi lưu lạc phương nào
Ðứa ra miền Bắc, đứa vào miền Nam
Ðứa về theo núi theo sông
Chết nơi Trại Cấm, chết lòng biển sâu
Nhà tôi dột nát từ lâu
Bốn nghìn năm để một màu khăn tang
Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô
Tôi không giành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm người
Trần Trung Ðạo
tentative translation by Dương Hùng
THE VIETNAMESE BEGGAR
I do not wish for long life,
just craving for love
for the people of Viet Nam.
Scorching sun and torrential rains
shape my life.
Despair wraps my body
Sorrow stands on my feet,
I call the names of my children.
They all scatter
some stay in mountains, along rivers,
some head north, some move south,
some die in concentration camps,
some perish in deep oceans.
My Home is in ruin,
after four thousand years
now in mourning.
I am a beggar from Viet Nam
looking at dripping blood
on my bony hands.
Seeking no glory or power
I just beg for Freedom
for humanity ./.
Hi netters: Here is my contribution to share with all of you some poetrỵ
** ** **
About the author: Hạ is a Poet, Artist, and Grand Master of Kung Fu. Grand Master Hạ is a 9th degree Back Belt from Japan and founder of Quyền Ðạo, Vietmamese Martial Arts. He has developed the unique Martial Arts style that has earned him recognition across the globe as one of the top Grand Masters in the Martial Arts world. He is also the Grand Chief instructor of 27 schools of Suzucho Karate in Viet Nam.
Mandatory Credit : Glenn Koenig/ The LA Times
MỘT HÀNG NÚT LƠI 1
Kiếp sau
bày lại
cuộc chơi
Hạ xuống trần đời
nhậu với giai nhân
Rượu say
tay chuốt
ân cần
Em say
để mặc
trắng ngần nút lơi
MỘT HÀNG NÚT LƠI 2
(TA ÐỜI GIAN TRUÂN)
Kiếp sau
ôm rượu
xuống đời
Hồ trường lệ tửu
hâm mời giai nhân
Chưa say
em thử một lần
Sá gì thiên hạ, đâu cần nhân gian
Rượu ta
pha với
bạt ngàn
Có ngâm sim tím
tẩm hàng lệ đau
Có cung kiếm lạnh trăng sầu
Có đờ bão tố, dãi dầu quan san
Rượu ta nấu
bởi ngang tàng
Rót ra gió hú,
thơm ngàn gian nan
Này em,
rượu cũng cơ hàn
Say đi để ngấm
những bàng hoàng đau
Ly nầy
uống khắc tình sâu
Ly nầy như thể qua cầu nước trôi
Rượu say,
bớt nhớ ai cười
Em say,
bớt nhớ
ta đời gian truân.
MỘT HÀNG NÚT LƠI 3
(ÐỔ RƯỢU TRÊN NGÀN PHÂN LY)
Rượu say,
theo rượu đổ tràn
Ta say,
đổ rượu
trên ngàn phân ly
Em say,
xiêu mỗi bước đi
Vịn tay --- thành đố,
chớp mi --- thành sầu
Tay nâng
cạn chén
dãi dầu
Chia hai trăn trở
chia sầu
nhân gian
Rượu say,
mặc kệ
rượu tràn
Em say,
mặc kệ
mấy hàng nút lơi
Hạ Quốc Huy
Mượn "Một Chút" của anh QC cho thành...
Một Phút
Một phút xum vầy, một phân ly
Lên đàng kẻ ở khóc người đi
Lệ nào hoen gối, người đa cảm
Vì bóng ai nên mãi lụy gì?!?
Một phút yêu thuơng, một nỗi sầu
U hoài mang nặng những niềm đau
Vết dao tim xẻ, người chung-thủy
Ôm mối tình si đến kiếp sau?!?
Một phút tương-tư, một gượng kềm
Ðể rồi kỷ-niệm chợt bùng lên
Cháy trong tâm trí, người hay nhớ
Không nhắc mà sao vẫn chửa quên?!?
* * *
Một phút đời nghiêng, một bình-an
Hãy còn nhiều hạnh-phúc trời ban
Vô minh đã tỏ, người tỉnh thức
Hiểu chữ Duyên giờ đã thanh-nhàn!
NTP
19Oct95
Coming In And Out Of Your Life
I still can remember
the last time I cried
I was holding you
and loving you
knowing that it would end
I never felt so good
yet felt so bad
yoúre the one that I loved
and what makes it sad is
you don't belong to me
and I can remember
the last time I lied
I was holding you
and telling you
we could still be friends
tried to let you go
but I can't you know
and even though Ím not with you
I need you so
but you don't belong to me
coming in
and out
of your life
isn't easy
when therés so many nights
I can hold you
and I've told you
these feelings are so hard to find
coming in
and out
of your life
will never free me
'cause I don't need to touch you
to feel you
it's real with you
I can't get you out of my mind
but I can remember
the last time we tried
each needing more than we could give
and knowing all the time
a stronger love just can't be found
even though
at times
this crazy world is turning upside down
you'll always belong to me
Richard Parker & Bobby White
Hí Lô các bạn,
Lợi dụng network của hãng đang down, PT chép sẵn ra đây một bài thơ thuộc loại thể "Mễu" do một người quen tặng cách đây cũng đã hơn 15 năm rồi, để khi network trở lại sẽ gởi đến quý vị đọc chơi cho dzui. Nhưng nếu không có vui thì cũng đừng lấy đó làm buồn.
Tam Nguyện Luận
Làm thân tị nạn sướng gì đâu
Rượu uống chưa vơi được nỗi sầu
Chẳng muốn một điều ai cũng muốn
Giầu!
Sáu mươi năm thọ chẳng bao lâu
Chớp mắt soi gương đã bạc đầu
Nhân tài đốt đuốc tìm chưa thấy
Đâu!
Lắm khi thức suốt cả đêm thâu
Đến sáng hôm sau mắt đỏ ngầu
Thầy tôi mới hỏi: tại sao thễ
Nhậu!
T. Winter '79
Màu Nào Là Màu Mắt Tôi
"Mẹ."
"Gị"
" Mẹ đang coi gì vậy?"
"Thi hoa hậu. Sao?"
Danny đến đứng bên cạnh cái ghế sofa màu vàng, nó ngửi thấy mùi sữa chua từ những vệt đổ loang lổ. Chắc là thành tích của nó từ bao giờ không sai. Nó nhìn khuôn mặt nghiêng một nửa của mẹ nó. Người đàn bà vẫn còn thật trẻ. Trẻ đến độ nó vẫn nghĩ mẹ nó là người đàn bà đẹp nhất mà nó biết đến từ xưa tới nay. Danny mới bảy tuổi, nhưng nó đã biết hết về những cái đó. Mái tóc dài đen của mẹ nó xõa ra đàng sau ghế, những sợi bạc lấp lánh trong màu sáng xanh mờ từ màn ảnh truyền hình.
Danny có thể nhìn rõ cả những lỗ chân lông trên làn da mịn màng của mẹ nó, cả từng vết trũng hay trầy trụa tích tụ cả đời trên khuôn mặt đó. Dưới chân mày bên phải có một vết sẹo nhỏ, hồi nhỏ mẹ nó bị té vì tập xe đạp. Nó đưa tay sờ cùi chỏ. Vết sẹo này cũng do té xe đạp mà ra. Nó nhớ lần đầu tập xe mà không có bánh phụ gắn kèm. Tại nó năn nỉ mẹ nó lấy cái bánh xe đó ra.
Người đàn bà đưa tay nghịch vành tai. Những bông hoa vàng trên áo mờ ảo lung lay. Nó không nhìn ra đó là những hình thù gìtrên áo mẹ, trong ánh sáng mờ mờ thế nàỵy. Danny chăm chú nhìn, nhìn kỹ đến nỗi nó không ngờ mình đã nhìn một cách chăm chăm đến vậy.
"Danny?" Mẹ nó hỏi.
"Dạ!"
"Có chuyện gì vậỷ"
"Umm..." Nó ngập ngừng. "Con có phiếu điểm hôm nay".
"À, phải rồi. Mẹ quên hôm nay con có học bạ. Ðâu đưa coi nào".
Danny đưa tờ giấy cho mẹ nó.
"Coi nào. À... khá lắm. D? Bị D môn âm nhạc? Sao con bị D môn này?"
"Con không biết". Danny lầm thầm trong miệng.
"Mẹ tưởng con thích lớp này?"
"Con thích chứ. Chỉ tại vì... con không có biết tên mấy cái dụng cụ âm nhạc".
"Nghĩa là sao?"
"Nghĩa là phải biết tên của mấy món nhạc cụ. Nhưng mà con không có nhớ hình dáng chúng. Cái nào trông cũng giống nhau". Nó trút ra một hơi, cầu cho mẹ nó thông cảm.
"Danny, con là đứa thông minh, con phải ráng lên chứ. Mẹ biết con sẽ thuộc nếu con cố gắng". Mẹ nó nhìn nó mỉm cười. "Hứa lần sau sẽ khá hơn nghe không?"
"Dạ". Nó thở phào. Chưa bao giờ điểm nó xấu như lần này. Chưa bao giờ nó bị dưới con Ạ Dù sao học bạ kỳ này cũng không đến nỗi tệ lắm.
"Lại đây nào". Mẹ nó kéo nó ngồi vào lòng. "Con mẹ vẫn giỏi trong mọi thứ khác".
Nó nhìn vào đôi mắt đen nhánh của mẹ, mùi thơm nhẹ từ tóc làm mũi nó nhột nhạt. Bao giờ nó cũng cảm thấy yên ổn trong lòng mẹ.
"Nhìn, họ vừa chấm người được giải hoa hậu kìa". Mẹ nó chỉ màn ảnh truyền hình. "Cô này đẹp quá. Mai kia con học giỏi làm bác sĩ, con sẽ có cô vợ đẹp như vậy".
"Con không muốn có vợ đẹp".
"Uả, vậy con muốn vợ như thế nào?"
"Con không lấy vợ đâu".
"Vậy chớ con muốn lấy ai?"
"Me. Con muốn lấy mẹ".
"Vậy à". Mẹ nó cười, ôm ghì nó vào lòng.
Tiếng cười của mẹ nó làm nó chợt buồn. Ðó là những giọt ngọc rất hiếm sẽ vội tan biến vào quá khứ.
Danny nhìn màn ảnh truyền hình. Người con gái chiếm giải hoa hậu đang được người ta cài vương miện lên đầu. Cô ta có những giọt nước mắt nơi mắt lúc đang đi tới đi lui trình diễn cái đẹp thắng lợi của mình. Rồi màn ảnh nhảy qua chiếu bố mẹ của cô ta trong đám khán giả.
"Coi kìa, ba má cô này chắc là hãnh diện lắm". Mẹ nó nói.
"Có thấy gì đây không?" Người đàn bà hỏi.
"Tôi chẳng thấy gì cả". Daniel trả lờị
Người đàn bà cầm tấm postcard dời khỏi tầm mắt Daniel.
Ông liếc nhìn bà bằng khóe mắt, bà vẫn còn đẹp lắm đối với ông mặc dù đã lấy nhau 52 năm. Ngày xưa, tóc bà màu nâu óng mượt, bây giờ đã bạc trắng. Những vết nhăn và làn da xệ, thân hình không còn là thiếu nữ hai mươi mà ngày xưa ông đã lấy làm vợ. Bà có phệ ra sau bao nhiêu năm tháng sống với ông, nhưng hề gì vì ông vẫn còn thấy bà đẹp lắm.
"Ông nói sao, ông không nhìn thấy gì cả à." Amy hỏi. "Nó ngay đây nè".
Bà chỉ cái hotel trong tấm bưu thiếp. Tấm ảnh đã mờ sờn vì bị cầm tới cầm lui từ bao năm nay. Có một vết bẩn dính nơi góc phải. Ðó là tấm postcard của Astro Motor Inn.
"Ông có nhớ lần mình bị hỏng xe phải ngủ đêm ở khách sạn này không?"
"Dĩ nhiên tôi nhớ". Ông trả lời có vẻ hơi khó chịu. "Sao khi không bà cho tôi xem ba cái hình này?"
"Thì tôi tưởng ông muốn xem lại hình ảnh cũ lần nữa".
"Bà tính ngồi đó cả ngày hay muốn đi kiếm bác sĩ xem họ còn muốn cái gì nữa đây?"
Người đàn bà ngồi xuống giường cạnh ông, cả hai im lặng không nói gì.
"Tôi cũng không biết sao". Bà nhìn ông ái ngại. "Nếu lỡ là tin xấu tôi không biết làm sao chịu nổi".
"Chả có gì xấu hơn những gì bác sĩ đã nói". Ông trầm giọng nhỏ lại.
"Thôi đừng lo. Nếu có gì thì chỉ có thể là tin vui. Chúa biết lâu lâu mình cũng cần tin vui để thay đổi". Ông nói với lòng mong ước thật sự. "Thôi bà làm ơn đi đi, lỡ bác sĩ đổi ý lại cho tin xấu bây giờ".
"Ðược rồi, tôi đi ngay. Ông hứa là phải ráng ngủ một chút nghe". Bà xoa nhẹ đầu ông.
"Bà không đi làm sao tôi ngủ được". Giọng nói hơi gay gắt của ông không dấu được cảm xúc mềm mỏng lúc này. Ông cảm thấy bàn tay bà run nhẹ lúc chạm má ông. Rồi bà bật khóc. Bà khóc nức nở trên vai gầy guộc của ông.
"Không sao cả đâu, tôi hứa mà". Daniel trấn an vợ như tự trấn an chính mình. Nước mắt ông cũng dâng đầy đang muốn trào ra, ông phải kềm nó lại.
Amy khóc trên ngực ông ướt đẫm, rồi tiếng khóc nhỏ dần, thân hình bà run nhẹ trên người ông.
"Amy ạ, rồi mọi chuyện sẽ qua. Rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Họ sẽ bảo tôi chỉ bị đầy hơi trong bao tử hay nóng gan sơ sơ. Tôi không sao đâu mà.". Ông ôm nhẹ bà. "Bà đi gặp bác sĩ đi. Tôi ráng ngủ một chút đây".
Bà đứng lên khỏi giường, người vẫn còn run rẫy sau cơn xúc động. Bà cuối xuống hôn ông nơi trán và rời phòng. Sự yên lặng của bà làm ông xao xuyến hơn những lời bà nói.
Daniel nằm yên trên chiếc giường nhà thương xa lạ. Ông biết ông sắp chết. Ông không thể phủ nhận điều này với chính cả ông. Các bộ phận cơ thể không còn hoạt động bình thường nữa và ông đã phải chấp nhận như thế. Ngay cả cái chết ông cũng đã chấp nhận. Chỉ mong rằng nó sẽ không làm ông quá đau đớn phút cuối cùng. Ông chỉ tiếc rằng ông không được sống những giờ phút cuối ở nhà vì Amy muốn ông ở nhà thương để họ chăm sóc ông ngày đêm. Bảy mươi lăm năm cuộc đời, ông nghĩ nguời ta được quyền chết yên ổn ở nhà thay vì bị cột ống này ống kia vào người và nằm trong căn phòng nhà thương khử trùng lạnh lẽo thế này.
Hồi nhỏ ông vẫn thắc mắc tai sao trong nhà mấy người già lại có cái mùi thật kỳ lạ. Ðó là mùi của thuốc rửa nhà ngửi giống như mùi đồ ăn mới ói. Chắc cái mùi này làm ông tổn thọ. Phải chi họ dùng thứ thuốc rửa nào mùi dễ chịu hơn thì đỡ hơn không. Ý nghĩ này làm ông buồn cười. Ông định bụng sẽ hỏi bác sĩ về điều này mới được.
Dù sao còn điều an ủi là giường ông kê sát ngay cửa sổ. Ông thích ngắm sao trời, chỉ có đám sao này là còn quen thuộc với ông trong căn phòng bệnh viện này. Ông đã nhìn thấy chùm sao duy nhất đó cả cuộc đời ông.
Sao đêm nay chiếu sáng đặc biệt, nhưng đóm sao chẳng bao giờ sáng ngời lên như thế. Mảnh trăng lưỡi liềm gầy guộc đứng yên lẻ loi một mình.
Lưng Danny ướt lạnh vì mồ hôi và hơi lạnh thấm từ lớp sắt của đầu mui xe. Chiếc Pinto cũ mèm đời 72 kiểu station wagon lúc nào cũng hục hặc đòi sửa lên sửa xuống. Mẹ nó muốn đổi một chiếc xe nhỏ khác tốt hơn mà chưa được.
Những đêm trời trong mát mẻ thế này chẳng có gì thú hơn là ngắm sao trời. Tất cả mọi vì sao trên Thiên Ðàng xuất hiện để chờ đón Danny. Nó lẻn ra khỏi nhà nằm ngửa trên mui chiếc Pinto và ngửa mặt nhìn đám sao lấp lánh trên vòm trời đêm. Chùm này là chùm Ðại Hùng, chùm kia là Tiểu Hùng, còn mấy chùm khác khó quá nó không làm sao biết được. Trông chúng chẳng giống như cái tên được đặt tí nào.
Danny còn có một trò chơi mỗi lần ngắm sao trời. Trong đám hàng ngàn vì sao nó sẽ chọn ra một đóm nhỏ duy nhất rồi nhìn chăm chăm vào nó. Nó sẽ tập trung cái nhìn vào ngôi sao đặc biệt này thật lâu. Một lát sau, những đóm sao khác sẽ lặng lẽ tiến lại vây quanh ngôi sao của nó, hệt như những cô tiên mắc cở rụt rè đến làm quen. Và rồi cứ như thế chẳng mấy chốc tất cả sao trên trời cùng tụ lại một điểm trước mắt Danny.
Nó bắt gặp một đóm sao mờ nhỏ tí phía bên phải của chòm Bắc Ðẩu. Những đóm mờ nhạt nhất bao giờ cũng là mục tiêu cho trò chơi của Dannỵ Ánh sáng thoi thóp của nó như một lời cầu cứu.
Những ngôi sao mới bắt đầu xuất hiện quanh đóm sao mà nó đang tập trung thôi miên. Bất chợt có một đóm sao rơi vụt, vệt ánh sáng đang lao xuống chân trời tối thẳm.
"Chào." Danny giật nẩy mình kinh ngạc.
Nó vừa nhớ ra là phải ước điều gì đó lúc sao băng thì sẽ được toại nguyện. Nó chẳng biết mình muốn cái gì. Muốn thật nhiều tiền? Xe mới? Nhà to? Ngôi sao đang rơi dần xuống cưối chân trời, đuôi nó kéo dài phía sau trong vệt sáng mờ mờ. Danny nhìn cánh sao băng lòng nao nao không biết ước điều gì đây.
Một giây nữa thôi là mất cơ hội. Nó hoảng hốt.
"Tôi muốn hạnh phúc!" Nó vừa kịp la lên lúc chiếc sao chìm lỉm trong bóng tối. Rồi vài giây sau một nháy vệt sáng ánh lên nơi đô Danny mỉm cười hài lòng. Vệt nháy ấy nghĩa là lời ước của nó vừa kịp nhận. Nó nhìn vòm trời đêm lòng thật nhẹ nhàng.
Những ngôi sao vẫn sống động ở đấy. Nhảy múa và nhấp nhánh. Như thể chúng đang trình diễn một vở ballet dành riêng cho ông. Ông gần như có thể đưa tay chạm vào chúng được.
Daniel nhìn thấy một đóm sao nhỏ mờ nhạt đặc biệt, ông nhìn trân trân nó. Càng nhìn ông càng thấy nó sáng lên.
Những đóm sao khác quanh đấy bắt đầu mờ dần rồi chìm mất trong bầu trời đen đặc như mực. Chúng bỏ đi hết chừa bầu trời cho ngôi sao cô độc mà ông đang nhìn đăm đăm.
Nó càng lúc càng sáng và to dần, ánh sáng đổ tràn đầy trước mắt ông, nuốt chửng vùng bóng tối chung quanh. Ông cảm thấy làn ánh sáng đó ôm choàng lấy ông, ấm áp và nhẹ nhàng thấm vào người ông. Nó trở thành một phần của ông và ông là một phần của nó.
Và rồi nó dần dần tan biến đi, để lại một đóm sáng thoi thóp như cũ. Ðóm sáng chợt lóe lên rồi tắt ngúm. Tất cả chỉ còn lại bóng tối.
Tạ Anh
Phạm Chi Lan dịch
* từ nguyên văn: "What is the color of my eyes" của Tạ Anh. Truyện đã đăng trên tập san Hợp Lưu số 18, tháng 8 1994.