vhnt, số 69
28 September 1995
Trong số này:
+ thư tín
+ thư bạn đọc
+ 1 - thơ, Tình Thu, Cỏ Nhớ
+ 2 - thơ, Tản Mạn Chiều Thu, Thái Văn
+ 3 - thơ, Thu Về, Trần Vũ
+ 4 - thơ, Vào Thu, Quach Dat Cuong
+ 5 - thơ, Mưa Thu Buồn, Thach Hoang Nguyen
+ 6 - thơ, Chiều Thôn Dã Quê Tôi, Sung Nguyen
+ 7 - Thương Nhớ 12: Tháng 9 Gạo mới chim ngói (II), Vũ Bằng/PCL
+ 8 - bút ký, Back Home 1995, Lam T. Hy (continue)
bạn mến,
vhnt được hình thành do sự đóng góp tích cực của bạn đọc và của nhóm chủ trương. Sự đóng góp dài hơi của bạn là ước mơ của vhnt, của mọi người trân trọng và yêu mến nghệ thuật, văn chương. Mọi cố gắng và khó khăn tới nay đã có kết quả: đó là lòng quí mến của bạn đọc qua những điện thư gửi về, khích lệ và khen tặng, phàn nàn vì trục trặc kỹ thuật, vì bài gửi bị đi lạc, vì trễ đăng... Nhưng tựu chung nói lên sự quan tâm của bạn thế nào đối với vhnt. Ðây là một phần thưởng tinh thần rất lớn cho tôi. Xin cảm ơn bạn đã đón nhận vhnt.
vhnt hôm nay nhận được món quà tinh thần của anh Dũng Nguyen và Sung Nguyen. Thư hai anh đã cho tôi niềm vui cả ngày, khiến tôi giữ được nụ cười trọn cả buổi. Cám ơn hai anh.
Số này đặc biệt thơ về mùa thu. Mỗi bài một vẻ. Thu man mác, thu mơ màng, thu lâng lâng, thu lay nhẹ, thu khe khẽ, thu buồn, thu vui, thu vàng, thu biếc. Chao ơi, mùa thu!
thân ái,
PCL/vhnt
Thân gởi vhnt và các anh chị chủ bút:
Gần hai tháng qua, vhnt đã trở thành nguồn vui, nguồn đọc hàng ngày của tôi. Càng lúc bài vở càng nhiều, và có nội dung rầt phong phú. Xin gởi lời cảm ơn tới vhnt và các anh chị chủ bút.
Có nhiều mục rất hay; trong đó tôi thích thư ngỏ trong mỗi số vhnt của Chi Lan. Thư ngỏ thường bày tõ nội dung mới và chính của mỗi số vhnt, đồng thời thư ngỏ cũng nói lên được Chi Lan đã đọc qua bài đóng góp của bạn đọc gần xa. Theo tôi, đó là một điều rất hay và có tầm quan trọng trong việc xây dựng một vhnt phong phú và phổ biến hơn.
Qua vhnt, tôi cũng thấy rằng Chi Lan có một vốn liếng lớn về thơ văn trong nước hiện thời; kể cả những ấn bản gần đây nhất. Đó là cái may mắn cho bạn đọc vhnt được làm quen với văn học nghệ thuật của bạn bè ở quê nhà. Như số vhnt vừa qua Chi Lan có giới thiệu Thương Nhớ Tháng Chín trong 12 cái thương nhớ của Vũ Bằng; quả là một ý kiến hay . Tôi đã nhiều nhần đọc 12 cái thương nhớ đó, nhưng vẫn nao nao khi đọc lại cái nhớ đầu Thu trong tháng chín qua vhnt. Thiết nghĩ, cái đẹp của văn hoá và nghệ thuật chính là cái khoảnh khắc mình bắt gặp tâm tưởng của mình trong cuộc sống.
Anh Dung ở sfov1.verifone.com có giới thiệu ba bài thơ của các bạn trẻ Sài Gòn; mỗi bài một cảnh nhưng tất cả đều là những bài thơ hay và có chiều sâu tư tưởng. Anh Dũng quả có con mắt của THƠ. Bài Hoa Thiêm Thiếp của Đàm Hà Phú đã bắt ngay ý nghĩ của người đọc ở cái tựa đề. Có hay là không có Hoa Thiêm Thiếp trong đời không còn là câu hỏi của người đọc khi âm hưởng của bài thơ cứ như lan mãi tận trong lòng.
Bao năm phố lạ chân hành khất
Mõi tay bầng bế giấc mơ con
Quẩn quanh tìm những điều không thật
Chẳng còn hoa tặng những lối mòn
Khổ thơ đầu cứ bám lấy tôi, không cho tôi đọc thêm khổ thơ tiếp theo. Thời gian trôi qua, đâu rồi những dấu cộng dấu trừ của tuổi học trò, thay vào đó là những dấu than dấu hỏi của cuộc đời. Khổ thơ đầu như một dấu hỏi vậy. Tuổi trẻ ai ai cũng nuôi cho mình bao ước vọng, luôn tìm kiếm khát khao sự thật của cuộc đời; không để đối phó mà để xây dựng. Ở quê nhà, cái ước mơ bình thường kia không được nuôi dưỡng đúng mức; cái cơ cực hàng ngày; củ khoai manh áo hàng ngày có làm mai một lớp trẻ hay không? Tác giả (Đàm Hà Phú) đã trả lời điều đó qua câu thơ của mình, 'bao năm phố lạ chân hành khất, mõi tay bồng bế giấc mơ con." Không phải thế mà bi quan ở cuộc đời; tác giả đã từng tặng hoa cho những bước mòn của mình, dù rằng mọi điều xung quanh chưa là sự thật, hay con đường anh đi qua không đưa anh về nhà được. Tôi nhớ một bài thơ nói về đường đi về nhà; nói về cái tâm và cái đích của mình:
Đường đi có trăm nẻo đường
Đường đi tám vạn ngàn phương
Đường đi nay còn mai mất
Có đó không đây ....
....Nhà ta tuy vậy mà xa
Vọng tâm lấp đường vào ra
Về nhà ta dám quay lưng là tới nhà...
Một cảm nghĩ nhẹ thoáng qua khi đọc bài thơ của Đàm Hà Phú; thơ để mà nhớ là vậy. Cả bài thơ man mác một cái "mất" mà không "mất"; "còn" lại chẳng "còn"; "tiếc" mà không "tiếc"; "đau" nhưng không "đau"... Đáng sợ nhất ở cuộc đời là cái tâm trạng này. Về nghệ thuật bài thơ; tác giả thành công trong cách xữ dụng từ, muốn người đọc phải bất ngờ; cho đấn khi kết thúc bài thơ.
Nhẩn nha vài nỗi buồn lục lạc
Chiều quê vàng. Mùa xưa vắng hoa
Bài thơ vẫn chưa chịu hết; vần còn cao quá chưa đáp xuống được; lại thêm một cái để nhớ. Tôi chỉ vừa đọc qua thôi; viết vài dòng trong lớp học; gởi cho vhnt. Nếu đọc kỷ hơn, hy vọng hiểu bài thơ hay hơn. Cảm ơn anh Dung nhé.
Thư Florida 09-26-1995
Nguyễn Sung
oOo
Chị Chi Lan,
...
Nhân tiện, chị cho tôi gửi lời cám ơn chị và anh Việt đã lập nên tờ vhnt này. Từ hình thức đến nội dung tôi đều thích, nhất là được đọc thỉnh thoảng những dòng văn, thơ ngắn của chị về đủ chuyện trên đời như cảm nghĩ về me, về mùa thu... Một ngày làm việc mệt nhọc, vui nhất là lúc check email và có vhnt, được đọc những bài viết hay và đôi khi rất tếu của các bạn trên net. May quá, ngòai SCV hỗn tạp va vn-singles trầm lặng ( đôi khi rất hot dạo này), chúng ta còn có một nơi để dung thân, đó là vhnt, là nơi chúng ta có thể yên tâm về nội dung bài viết vì có sự quan tâm của anh Việt và chị.
Chị không phải xin, tôi hứa sẽ gửi bài dài dài để đóng góp cho tờ vhnt càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Thân quí,
Dũng
Tình Thu
Sáng nay ra cửa trời hanh gió
rạng mảnh mây hồng trong mắt nhau
chân dạo song song trên đồi cỏ
xanh biếc tình ta tự thuở nào.
Muốn hỏi không gian làm thêm gió
nhè nhẹ hong đời trên tóc mây
mây trời, mây tóc em về ở
vườn mộng ta gieo luống tình đầy.
Cỏ Nhớ
Tản Mạn Chiều Thu
Lửng lơ tiếng hát giữa lưng trời
Ðóa hoa thơm ngát tím tuyệt vời
Lung linh khói tỏa trầm hương thắp
Tản mạn chiều thu mắt giếng khơi
Con tầm rứt ruột ươm tơ mộng
Sợi nhỏ ngang trời để vướng ai
Sao Hôm lấp lánh bên trời thẳm
Chiều lạnh lòng tôi mấy độ rồi.
Thái Văn
Thu Về
Ngoài hiên phong đã nhuộm màu
Gió buồn lay nhẹ, tôi sầu nhớ ai
Nhớ ai vương mái tóc dài
Nhớ ai thường kéo tháng ngày dài thêm
Ai cho tôi phút êm đềm?
Ai cho tôi chiếc môi mềm ngày xưa?
Tôi thầm thương buổi mưa trưa,
Thương tà áo trắng che mưa khỏi đầu
Bây giờ mưa gió xa nhau!
Cho phong nhuộm máu, lá sầu mãi vương
Thu về mừng kẻ đang thương
Thu về cầu kẻ lỡ đường gặp may
Nữa mai mưa có sang đây
Thì tình cũng chỉ như ngày mới quen.
Trần Vũ
9/95
Vào Thu
Em có biết, cây đã thay màu lá,
Thu đã về, hồn tiếc nuối hè qua!
Heo may thổi, ái tình nghe giấc lạ,
Sóng trên hồ, ngỡ những làn thu ba!!!
Em có biết, hạ đi thu vàng lá,
Ngày sương mù, vây bủa tình đôi ta!
Thu đẹp lắm, mà sao anh ghét lạ,
Bởi vì thu, hay khiến tình nhân xa!!!
Quách Cường
Calif. 09/25/95
Mưa Thu Buồn
Thu đến rồi,
... lặng lẽ
... ướt bờ mi .
Làn môi mềm,
... thấm thoát
... mấy thu đi?
Bờ vai nhỏ,
... mong manh
... tình dịu vợi
Mưa thu buồn,
... lạnh lẽo
... kẻ sân si...
Thach Hoang Nguyen
Chiều Thôn Dã Quê Tôi
Chiều phố xá
Nhớ chiều thôn dã
Sáo trúc vút lên mây
như giục chiều lên gió
Bên sông vẳng tiếng gọi đò
ứa nước mắt chiều rơi
Trên dốc đỏ mặt trời màu nho chín
Bóng trâu già in thẫm mặt đường
Bác nông phu vai cày nặng, còng lưng
Theo trâu về, nồi khoai chiều trên bếp
Khói bay lên tìm mảnh trăng đơn lẻ
Tiếng vạc kéo hoàng ho6n về quạnh quẽ
Đèn sắp lên. Người im tiếng
Tôi đi về hướng thơ rơi
Chiều phố xá
Tôi nhớ chiều thôn dã quê tôi
1986
Hẹn vhnt thư sau. Chúc vhnt một ngày vui. Nhật tân hựu nhật tân.
Thư Florida 09-26-1995
Sung Nguyễn
Thương Nhớ 12: Tháng Chín, Gạo Mới Chim Ngói
(tiếp theo)
Ở cuối sông, sương đục bốc cao ngút lên đến trời. Người vợ, thấy gió lạnh, kéo cái khăn choàng che nửa mặt mà rằng:
- Nhưng nghĩ cho cùng thì "Trùng Cửu đăng cao" để tiếc nuối trăng thanh gió mát chưa chắc đã hoàn toàn đúng. Ðâu phải chỉ có mùa thu là đẹp? Mà Tết Trùng Cửu ăn vào ngày mùng chín tháng chín mỗi năm hình như còn một ý nghĩa khác hẳn thế, chớ không phải dành riêng cho các văn nghệ sĩ ngồi mà luyến tiếc mùa thu đẹp và than khóc mùa thu chết.
Chứng cớ là theo sách sử để lại thì tục ăn Tết Trùng Cửu bắt đầu từ bên Tầu: cứ vào ngày mùng chín tháng chín, cả thiên hạ đều nô nức vui chơi như trong tết Thanh Minh, kẻ lên núi cao, lội suối, người ra sông hồ thả một con thuyền rong chơi, người đánh cờ dưới bóng tùng, kẻ thả diều trên bãi cỏ. Các công nương mỹ nữ, trong xiêm y lộng lẫy, đi trong sương mù, gió lạnh để hái hoa đem về cùng với trái cây đặt lên bàn thờ, vì theo tục lệ truyền lại thì ăn trái cây tháng này tránh được tai nạn bất thường, còn hoa đem sắc lên lấy nước uống thì tránh được nhiều bệnh tật trong những ngày đông tháng giá.
Vậy là cả bàn dân thiên hạ vui chơi trong ngày tết Trùng Cửu, chớ không phải ngày tết dành riêng cho các mặc khách tao nhân nói lên cái đẹp của mùa thu đang chết.
Tháng chín là tháng cuối cùng của mùa thu, nhưng bây giờ ngồi nhớ lại những ngày tháng Chín đã qua ở Bắc, tôi thấy rằng tháng chín không hẳn là thế, đa tình hơn thế: ấy là lúc đôi mùa thu, đông gặp nhau, mở hội giao hoan trước khi đưa tiễn nhau trên bến sông trắng cỏ bạc đầu, có gió lạnh mới về chạy xào xạc trong lau lách.
Ới ơi những người lỡ hội chồng con, có phải đến tháng này, ở Bắc Việt, cái gió lạnh mới về ấy thấm vào da thịt, len lỏi tới sâu thẳm của tâm hồn, nó làm cho người buồn dằng dặc, tự nhiên cảm thấy thèm khát yêu đương hơn cả bao giờ hết phải không?
Nhìn ra thì thấy cái gì cũng vẫy chào, hẹn hò nhau, cái gì cũng tơ hồng quấn quít, cái gì cũng đủ lứa no đôi: hồng thì có cốm đẹp duyên, bưởi thì có bòng ân ái, gió bấc có mưa phùn, cam vang có quít xanh, ăn cái món rươi thế nào cũng phải có vỏ quít mới dậy mùi, thế thì tôi đố ai cầm lấy chén cơm mới đưa lên môi mà lại không nghĩ ngay đến chim ngói nhồi củ cải, thịt ba chỉ, hạt sen và miến?
Ghê cho cái loài cây sao mà đến tháng này mới thấy hoa rét về cũng như cảm thấy thèm thuồng ôm ấp, để cho đỡ lạnh lùng. Ấy là cây phật thủ. Ba mươi tám năm trước ở miền
này, tôi chưa được thấy loại cây "tiến" ấy, nhưng bây giờ lạc bước đi vào vườn của mấy ông bạn chịu chơi, một vài gốc phật thủ đã hiện ra, nhưng hầu hết chỉ tốt lá đẹp hoa mà bói thế nào cũng không chịu ra một hai quả để bày cho thơm nhà.
Ở Bắc, cứ vào cữ tháng Chín này, sao các cây phật thủ sai quả thế ? mà tại sao ở đây lại cứ đực ra? Hay là tại thổ ngơi? Hay là tại hơi bom đạn Mỹ ném đã làm thui chột các
quả đó ngay khi còn trứng nước?
Hóa ra nghĩ như thế là lầm. Có tìm được những người đã trồng phật thủ ở Bắc Việt đã vào đây mới biết tuy là giống cây này mang cái tên rất đạo mạo trang nghiêm nhưng đến tháng tám bước sang tháng chín là lúc bói quả thì lại không chịu được sự lẻ loi, cô quạnh. Muốn cho đến tháng chín phật thủ có trái thì từ tháng bảy, tháng tám các nhà trồng tỉa đã phải ủ cây "một chất đàn bà" để cho ấm lòng.
"Nói bậỵ Cây gì mà lại có cây khéo léo đa tình đến thế?"
"Ấy thế mà thực đấy, mới phiền. Không có chất đàn bà, cây cứ nhất định ỳ ra nằm vạ.".
"Thế cái chất đàn bà ấy là chất gì?"
"Nói thì tục tĩu, nhưng thực, sợ gì mà không dám nói? Chất ấy có thể là một cái yếm, một cái quần, một cái khăn... nhưng điều cần là cái khăn ấy, quần ấy, yếm ấy phải do người đàn bà đã dùng rồi, nghĩa là phải có hơi hướng của người đàn bà mới được. Ðem ra bón ở gốc cây, cũng như hoàng lan bón phân ngựa, mai vàng bón gạch non, sứ Thái Lan bón khô dầu, rồi lấy nước giặt quần dơ của người đàn bà ra tưới, ấy là phật thủ đỏ mày hay hạt, sang đến tháng chín thì quả cứ lúc lỉu trên câỵ Lại lấy cái quần, cái yếm cũ của người đàn bà ra bọc lấy trái cho đến khi da nó bóng lên, các cái móng dài cuốn lại đẹp như móng tay Phật, anh hái đem về để lên mâm ngũ quả, đến đêm hương dậy lên khắp cả nhà. So với thanh yên, và bưởi, hay hồng hạc, cam sành, trái phật thủ bổ ra ăn chơi một miếng, chửa chắc đã ngon bằng, nhưng từ xưa nó đã được tiếng la quí, thành ra lúc ăn, ai cũng lấy làm trịnh trọng - nhiều khi cứ để đấy mà trông, thỉnh thoảng cầm lên mà nắn cho nó teo đi, để dãnh phong khi đau bụng mang ra dùng chứ không dám ăn sợ phí. Nhưng người ăn thuốc "sưa" rồi lại bầy ra cái trò kỳ cục không chỗ nói: tiêm thuốc phiện vào trong phật thủ rồi để đấy cho nhuyễn vào vỏ và thịt của trái cây. Này, cứ thỉnh thoảng tiêm một chút như thế rồi để đấy, hàng năm không thúi; khi nào cần, lấy ra dùng một miếng, sợ còn hay hơn là thuốc tiên, cụ ạ. Gớm cho cái giống Âu Tây họ khôn chảy máu mắt ra: lấy vỏ phật thủ chế ra cái rượu cointreau ngon đáo để, ngọt cứ lừ, ấy thế mà say đồng đảo địa lúc nào không biết."
(còn tiếp)
Vũ Bằng
Back Home 95
(Part 7 - continued)
A little bit later as I rode on a big busy street I saw a woman squatting right in the middle of the road hugging a man whose bleeding leg was cracked with the bone came out of his flesh. There were bloods all over him and on the ground. The woman was also hurt but not that bad. She cried and cried and cursed and cursed. Next to them lay a broken motorcycle. A distant away on the other side lay a car with its window glass broke into pieces. There was no police in sight. The man stared into space helplessly in pain but made no noise. People stayed away at a distance, watching. Some were brave enough to venture out to offer help. I stopped my bike to watch for a while. Would an accident like that happen to me? I froze at the thought.
I finally found Nguyễn Thị Minh Khai Street which according to the map I knew would cross Nam Kỳ Khởi Street. I found the address where my book was being retained for inspection. I stood nervously in front of the gate looking in at the good old house. A man sitting on a chair waved at me. I came in.
"Park your bike right there," said the man.
I walked my bike in and stood it facing the wall on the left. He gave me a small square piece of paper with a number on it. Then he pasted another identical one on my bike. I walked up the steps and advanced inside the waiting room. There were half a dozen row of old wooden benches half filled with people waiting to claim their possession. I stepped forward and stared at a young beautiful lady dressed neatly in áo dài.
In this room, there were many relatives of Viet Kieu sat waiting for their names to be called. A few foreigners dressed in T-shirts and shorts and a backpack on their shoulder. Vietnamese people called these backpacker "Tây Ba Lô" which means Western Backpacker. That would make me "Viet Kieu Ba Lô"!
"You come to claim the item for who?" said the lady.
"Uh, for me. It's a book," I said.
"Your id please."
I showed her my passport and visa.
"Please wait a moment," said she.
She went inside a storage room and carried out an electronic machine box. A man came up to claim it as his name was called.
"One hundred twenty thousand dong please," said she.
Half an hour later my name was called.
"Here. I am right here," I said.
"This is your book?" said she.
"Yes."
"Here. You sign here. Five hundred dong please."
"Five hundred dong?" I said in disbelief.
"By law, you're not going to sell the book, make copies, or lend it to anyone outside of your family."
"Yes."
"You only circulate it within your family."
"Yes."
"Don't sell or make copies," she repeated to make sure I did understand her.
I didn't. In fact, the Quân Ðội Nhân Dân newspaper had been translating Mr. McNamarás book, a few pages a day, daily.
"Yes, I won't make copies or sell it."
"Use it in your family only."
"Yes."
That was it. I paid approximately 5 cents to claim the book.
From now on I would be free to wander around Saigon by myself in my own term with the help of a bicycle and a map. That afternoon I spent my time at the zoo looking at animals, watching kids diving into the river from a bridge, and sitting under the shades of trees reading Kieu classic story which I hardly understood.
Next morning woke up early for a ride around Saigon. This time I wasn't afraid of being lost any more because I gave myself the whole day to roam the streets. I didn't have any particular place to go to. Thus I rode my bike from one street to another. One moment I was in Chợ Lớn area, the next I found myself riding along Hùng Vương Blvd toward Bến Xe Miền Tay Bus Station. I rested to quench my thirst every hour or so but never felt tired. For the first time ever since I set foot in Saigon I felt exceedingly happy.
By noon the heat was getting on my nerve so I decided to go to Bến Thành Market for a break. In Saigon there were 2-wheel parking services everywhere where they watched out for your bicycle at a reasonably low fee. I sent in my bicycle.
Soon I found myself standing in front of Bên Thành Market which looked to me more like a church. I browsed around for a while and then decided to have lunch.
"Please come eat. Please come eat," said a young girl, waving her hand.
I steered away from her but no further than a few feet I bumped an old fat woman blocking my way.
"Please come sit down. Have some lunch."
"Give me a dish of rice steak and a coconut drink," I said.
"Right away."
The minute I sat down a little girl dressed in filthy clothes approached with an old empty crooked bowl in her hand.
"Please uncle. Spare some food," said the little girl. I stared at her but didn't know what to do.
"I have no food yet," I said. "See? No food yet."
"What you order?" said the girl curiously.
"Ricẹ Rice with steak," I said with a smile.
"Can you spare me the bone later? The left over?"
Before I could say a word, the fat woman approached with an angry face.
"Go. Go. Go away!" said she. "You bitch! Let me sell my food. Don't you scare my customer away."
The little girl retreated and disappeared. I was going to tell her that I'd save not only the bone but half of my food. However, she was nowhere in sight. The food arrived and it certainly looked so delicious but for the moment I couldn't think of anything but the girl. I wished she come back.
While eating my lunch slowly I felt somebody spied on me. When I turned around to look I was shock to see a little woman with a half exposed breast! She was holding her little skinny baby boy who was sucking at one of her visible breasts while her other hand she held out her torn dirty hat.
"Please spare some change," said she solemnly.
I didn't have much time to think. I was afraid the old fat woman would come out again so I quickly dropped a 5-thousand dong into her hat. The baby boy, all these times, had been staring at me with his swivel eyes, without a blink. The woman cast her eyes at the money and looked at me strangely. She then broke into a broad smile.
"The Buddha will bless you with goodness!" said she quickly and walked away.
I smiled quietly at her. I'd been blessed with goodness already or else my faith would be no different than her or any poor people in Vietnam.
While eating I tried to look around for the little girl. Then I saw her crawling under one of the tables among the chairs a few feet away picking food on the floor! Once in a while she cast her eyes toward me. I ate all the rice, half of the steak, and then asked for an extra bowl of plain rice. I signaled with my fingers for the girl to come over. She came nervously and slowly with her eyes fixing on the fat woman who was busy preparing food. I waited impatiently. She finally ventured closer to me and I immediately discharged my food into her bowl. She brightened up.
"Thank you uncle. Thank you uncle," said she excitedly.
I couldn't say a word. I smiled at her. She trotted away. At that moment, out of nowhere came rushing a little boy toward the girl and grabbed her hand.
"What have you there, sister?" said the boy.
"Hehehe. I got rice and bone full of meat and some bones I picked up over there," said the girl proudly.
"Who gave you that plentiful?"
"That man. The uncle over there. Hehehe."
The boy stared at me and then wrapped his hand around her waist. He turned his head to look at me again. Together they walked away arms in arms. Later I spotted them squatting at a corner eating the food. They picked up the rice with their bare unwashed hands, shoved the food into their mouths, and chewed and chewed greedily with their eyes rolled up trying to swallow a mouthful. We stared at one another. Right at that moment I felt a bliss of joy filled my heart. I knew Vietnam was poor and that homeless children eat off the streets. Yet I was still shocked to see it for real with my own eyes. I wanted to cry but I dared not in the public. I can not recall if I had ever seen a man cry and I guess I never will. Let me tell you something strange, if I were to die, I mean, right at that moment for example, I wouldn't feel the pain; no, no pain. Few people died with joy swell up in them. I left the children alone with their food and walked away quietly. Though, my mind seemed not to be with me but else where. Only if I could cry, then I would have felt much better afterward.
I thought of ten dollars I bribed the custom officers at the airport and a grief of the loss got a hold of me. Now, not only it hurt double but twenty folds. With ten dollars I could have exchanged for 110 thousand Dong and with 110 thousand Dong I could have done a lot for the hungry kids. Though despite the fact that I wanted to help poor people in Vietnam so much, especially the children, I couldn't afford to give out freely for I had not much money with me. Whenever I spent money carelessly I started to reprimand myself for such waste. But then there were too many of the poor and the needy in Vietnam that even if I were to spend all my money on them, I wouldn't be able to change the situation if the government didn't care. Thus, I spent accordingly.
I began to keep a record of how much I spent each day. As for the food, I would not allow myself to consume more than a dollar a day unless I really really had tọ I figured that if the average income of a man in Vietnam was around $200, I shouldn't spend more than a dollar a day on food. Somehow I found it hard to live with a dollar a day in a city like Saigon.
By late afternoon I returned and went to register my staying at Cư Xá Bắc Hải with the local officers at the people's committee house. I presented my passport, visa, and travel permit. My identification was recorded into a thick broad book and my travel permit was stamped with the dates of starting and ending. Although I arrived in Vietnam 4 days ago, I was not being asked for the reason of my delay in showing up.
"Please donate some money to the poor," said the woman officer. "Your money will help us build love-houses for the needy."
I didn't know how much to give. As long as it was for the poor, I wouldn't mind to give what I could afford. Though I wondered what they would do to me if I refused to donate my money. I gave one hundred thousand dong and signed my name next to the amount recorded in the book. Later I found out that some of the money did not go into building the love-houses for the poor and the needy. You guessed it. How did I know that? I knew people, well, I was told that some other Viet Kieu here were also asked to donate money for the sake of the poor. Some of them gave the money but were not asked to write the amount into the book along with their signature. Thus, I guess, the money that went in the front door without being recorded into the book would go out the back door or through the roof.
I stayed in Saigon for 5 days. All these times I wandered on my own through the streets of Saigon and visited some well known places which I happened to stumble upon. I had to confess that the noises, the dusty streets, and the ways of life in Saigon actually suffocate me to death. Thus, I found Saigon was too much for me in every way.
I am kind of a solitary person or at least think so. I like solitude, surrounded by nature such as trees and rivers and paddies rice for only there could I find my self complete, without wants and needs for many things.
Since I promised to teach English in Cần Thơ City, I put aside my dream of riding the bike along Highway 1 in order to enjoy the serenity of the countryside for the moment. I had plenty of time, if everything went well. I took some times to browse through many bookstores in Saigon looking for good English books that I might find useful in the course of teaching English later on in Cần Thơ. There were tons of English text books but all were written in British English published by Cambridge, and none of the American English books were sold on the shelf, or at least none that I could find.
That night before I left Saigon I was so excited I could hardly sleep. The dog also came to lie near my bed. That was not to say that it liked me but to guard me against wrong doing.
Tomorrow, I would leave Saigon for Cần Thơ by way of public transportation at Bến Xe Miền Tây Bus Station.
(To be continued...)
Thank you for reading.
Lam T. Hy
MY OTHER JOURNALS:
Back Home 91 (4 parts)
Back Home 93 (15 parts)
Back Home 95 (part 3 in progress)