vhnt, số 78
7 October 1995
Trong số này:
+ thư tín
+ thư bạn đọc
+ 1 - thơ trẻ Huế Saigon Hanoi, Dung Nguyen gửi
- Bất chợt Hà Nội, Nguyễn Hữu Hồng Minh (Hanoi)
- Tình Xa, Phan Gia Vỹ (Huế)
- Quỳnh Hoa, Nguyễn Hữu Huy Nhật (Saigon)
+ 2 - thơ, T. Va Tôi, Cỏ Nhớ/Lộc Quy
+ 3 - thơ, Tâm Ðạo, Lãng Tử Nhân/Thai Nguyen
+ 4 - thơ, Nhờ Em, Quach dat Cuong
+ 5 - thơ, Thơ Ðề Thám Gửi Cha, Khuyết danh
+ 6 - nhạc, Cô Hàng Cà Phê, Tuyet P Nguyen
+ 7 - thơ, Tình Thơ Của Cỏ Nhớ, Tien Doan
+ 8 - thơ, Xuân Cảm, Nguyen Tu Hao
+ 9 - biên khảo lịch sử, Tran Hung Dao & The Mongol Defeats, Dương Hùng
bạn,
Giờ hẹn với biển tối
Kẻ nào quên đội nón ra đi buổi chiều
Hàng bạch dương gió đã dọn hết lá
đâm rễ ngược
(Giờ Hẹn, Thường Quán, tặng Mai Thảo)
Ðó là không gian của một mùa thu mà thiên nhiên đang dọn đến. Như một cuộc hẹn với thời gian (hay chu kỳ của lá ?), cứ đến ngày này thì lá cây nhuốm bệnh. Những chiếc lá từ xanh thẫm đến ửng chín, rồi vàng quạnh, rồi đỏ, rồi nâu, rồi khô, rồi rùng mình rơi xuống... Ðã đến giờ hẹn rồi đó bạn, biển tối không người, những chiếc ghế bố nằm chờ đợi, gió và sóng rì rào, hàng dương "gió đã dọn hết lá", giơ những cành khô tựa như nhánh rễ đâm ngược lên vòm trời đêm xanh. Có một đốm sao, hệt như mắt sáng long lanh, đang nhìn vào đêm, u uẩn và tha thiết lạ! Bạn có nỗi niềm nào đêm nay, xin hãy nói cùng sao.
vhnt nhận được thư của Nguyệt, một độc giả đã im lặng đọc và im lặng thưởng thức từ cả tháng nay (không biết có bao nhiêu người nữa như Nguyệt? xin xem phần thư bạn đọc số này). Hóa ra Nguyet cũng đang lập một chương trình bảo trợ văn hóa và văn chương nơi vùng Nguyet ở. Thật là một việc ý nghĩa rất đẹp cho việc bảo tồn tiếng Việt. Bravo Nguyet! Xin các anh chị tặng Nguyet một tràng pháo tay thật dài khích lệ tinh thần :) Trong thư, Nguyet ngỏ ý muốn đăng lại một ít bài từ vhnt. Lại thêm một hân hạnh nữa, ngoài hân hạnh được lưu trữ bài vào Giao Điểm CÐROM II sắp tới. Sự thành công và lòng ưu ái này là do sự hưởng ứng đóng góp của bạn mà ra cả.
Chúc bạn một cuối tuần thư thả và bình yên.
PCL/vhnt
Thư Bạn Đọc
Hello chị Lan,
Cám ơn chị Lan đã thành lập nhóm vhnt. Qua vài tuần đọc những bài các anh chị và các bạn trên net post, Nguyet rất thích và mừng mỗi khi nhận được mail từ vhnt, như cầm được 1 tờ báo hay trên tay, đọc ngấu nghiến từ trang đầu đến trang cuối tờ báo. N. mong rằng với sự giúp đỡ và khuyến khích của chị, các netters sẽ có điều kiện, động lực để sáng tác và gởi đến diễn đàn những tác phẩm hay nhất của mình.
Cũng mấy tháng vừa qua, N. và 1 số bạn netters khác tổ chức 1 cuộc thi viết văn cho các em học sinh trung học vn ở Canada. Kết quả là 6 bài văn hay nhất được chọn trao giải thưởng (2 bài tiếng Việt, 2 tiếng Anh và 2 tiếng Pháp). Các bạn và N. sẽ xuất bản 1 tờ báo, 1/2 cuốn in lại những bài trúng giải của các em được dịch ra 3 thứ tiếng (V/A/P), 1/2 còn lại sẽ đăng những bài viết khác để giới thiệu và hướng dẫn các em vn sinh ra và lớn lên bên này nền văn hoá của dân mình. Vì vậy, N. xin phép chị Lan cho tụi em đăng lại 1 số bài được post trong những số báo vhnt. Nếu chị thích, N. sẽ gởi chị bài viết của những nhà văn trẻ ở Canada. Báo sẽ ra 2 lần trong năm. Số báo đầu tiên này, N. xin chị Lan bài Ký Ức Dòng Sông của chị viết vừa qua. N. sẽ xin phép từng tác giả của những bài mà N. chọn để đăng trong số này. Em hy vọng là mọi người sẽ vui lòng giúp bài vở cho tờ báo.
Thân mến,
Nguyệt
Tối nay trời mưa như mưa dầm, rỉ rả tí tách, gió thổi từng cơn, ảnh hưởng bởi hurricane tại Atlanta, Georgia. Ngồi trong căn phòng nhỏ, mặc dù muốn chui vào chăn cho sướng
ấm, tôi vẫn cố gắng type cho xong những bài thơ trẻ để gửi cho các bạn một chút Hà Nội, một chút Huế và một chút SàiGòn. Ôi quê hương mến yêu của tôi ơi!! Ngoài kia trời vẫn mưa, mưa, mưa hòai. Tự dưng nhớ tới những cơn mưa SàiGòn mưa Hà Nội, những cơn mưa gợi nhớ tình yêu của thời còn trẻ dại...
Dung Nguyen
BẤT CHỢT HÀ NỘI
Nguyễn Hữu Hồng Minh
Bất chợt dốc Ðê La Thành gió nổi
Bạn bảo tôi HàNội đãthu về
Ðêm Trấn Võ cứ xạc xào lá sấu
Phía sông Hồng gió thổi vọng chân đê
Trường Nguyễn Du biến tấu bài cổ điển
Schumann nói hộ lòng mình
Những câu thơ đi ra ngòai bản thảo
Thương thân Kiều một kiếp hồi sinh
Ngõ Cấm Chỉ đêm dài im vắng
Quán về khuya không biết tận bao giờ
Thu trong sáng hồ Thuyền Quang nắng ấm
Em gườm gườm con mắt trẻ thơ
Nhớ Thăng Long miên man mùi hoa sữa
Chiều Hồ Tây ngẩng mặt kẻ bên đường
Dẫu xe điện không còn ngang thành phố
Vẫn ngân hòai trong ký ức vang chuông
Bạn ở lại tôi về mơ khói biếc
Hoa Ngọc Hà khoe sắc nắng bừng tươi
oOo
TÌNH XA
Phan Gia Vỹ (Huế)
Em xa trời giá buốt
Anh đứng như đồi thông
Rã lòng nghe tiếc nuối
Thiên nhiên rộng vô cùng
Chim đường xa mỏi cánh
Xếp lưng đời, than ôi!
Anh đi về bất chợt
Dừng chân chẳng hẹn người
Che mắt tìm đêm tối
Môi cười nơi chốn xưa
Anh còn đây tóc rối
Chờ em trắng tình. Mưa.
oOo
QUỲNH HOA
Nguyễn Hữu Huy Nhựt
Bế em đặt lên thảm cỏ thi ca
Này Quỳnh Hoa mười tám
Ta làm chàng Don Juan
Cỡi ngựa xa vút phía trời già
Nở đi Quỳnh Hoa
Ðiều chỉ mình em biết
Thời gian ta khánh kiệt
Còn lần này chiêm ngắm vìa môi
Băng tuyết đóng ngay vết xước thân sồi
Lao phóng rẽ cuộc tìm kiếm mới
Ta vung vít từng bước mình qua vội
Từng đêm loài người ngồi hát thánh ca
Khẽ thôi Quỳnh Hoa
Ðến chầm chậm tìm ta đêm sương rớt
Màu vôi loang tường bợt nhợt
Khúc ái ân vừa so dây...
(TT 22/08/1995)
T. Và Tôi
Tôi bất chợt gặp
Hồng Lâu Mộng trên kệ sách của bạn
đưa mắt hỏi :
- T. cũng đọc Tào Tuyết Cần?
- Vâng, T. đọc!
Kể T. nghe chuyện 4 năm đại học
ở tôi và những gì đã mất
Ơ hay,
chuyện tình buồn của T.
là chuyện thật!
Tôi bất chợt thấy
9 đốm hoa tay như hệt
T. là bạn thơ văn
đời hồng nhan chật vật
mà đôi khi tôi tưởng
chị tôi chưa mất.
Tôi, T.
suy nghĩ cùng rất giống
nhưng cũng chợt thấy nhau
như cơn giông
ồn ào
rồi biến...
Cỏ Nhớ
Tâm Ðạo
Tâm đạo hai ta thành tri kỷ
Ðồng tình yêu nước lẫn thơ si
Việt net hôm nao mình tao ngộ
Bày tỏ ẩn tình phá sầu bi
Hai ta nương náu một nỗi sầu
Như dân nước Việt một lòng đau
Quê hương ai nỡ gây tan tóc
Chị mất em côi mấy tuổi đầu
Tự do ai trả bao thế hệ?
Quê hương sao mãi vẫn u mê!
Mầm xanh sao nỡ chôn đất lạnh
Máu hồng ai rưới thấm biển xanh
Chị ơi hãy ngủ yên giấc mộng
Nợ đời bi đát chị trả xong
Em đây lê bước đời muôn ngã
Nặng gánh đau thương bởi chuyện lòng
Em đi gom góp ngàn thương nhớ
Ðổi lấy quê hương một bóng cờ
Ngày mai tổ quốc ta sẽ có
Những giấc mơ lành của tuổi thơ
Lãng Tử Nhân
(tặng người bạn chưa bao giờ gặp mặt, BHB)
Nhờ Em
Tôi còn ngu lắm, còn ngu lắm!
Nên bước đường tình, lắm rối răm!
Nhờ em, hãy giúp giùm đôi chút,
Một chút tình nồng, chút hỏi thăm.
Rồi tôi sẽ khỏi còn ngu lắm!
Sẽ biết cùng em tính trăm năm.
Nhờ em đã mở đường tình ái,
Hồn tôi rồi sẽ hết tối tăm.
Quách Cường
Calif. 10/03/95
Chào chị Chi Lan,
Nhân kỳ qua Paris lễ Phật, tôi được người bạn rủ đi nghe bình thơ. Nhưng vì đến trễ về sớm nên chỉ kịp ghi laị mấy bài, lại không rõ tác gỉa, nhưng thấy cảm động nên xin gửi đến chị dể cùng chia sẻ .
Thơ Ðề Thám gửi cho cha (1).
Ðọc mấy lời trong bức thư cha dụ
Dòng lệ con hoen ố mảnh nhung ỵ
Nhớ ngày nào mang chí lớn ra đi,
Trong tâm khảm ghi nhiều điều kiêu hãnh.
Này lưỡi kiếm máu kẻ thù còn dính
Mà anh hùng tim lạnh bả hư vinh.
Trong phong ba vùng vẫy bóng nghê kình
Tham mồi béo, nạp mình cho ngư phủ
Chốn rừng thiêng tung hoành con mãnh hổ
Tham mồi ngon ủ rũ chốn chuồng con.
Bả vinh hoa làm mất cả tâm hồn,
Nhưng nào chuyển được lòng son dạ sắt.
ây Hồng Lĩnh còn mịt mờ u uất,
Sông Nhị Hà còn chứa chất căm hờn,
Thì đời con là của cả giang sơn
Dù gió kép mưa đơn đâu dám kể.
Nào những lúc cha vui vầy vị kỷ
Là lúc con rầu rĩ khóc non sông.
Ðêm canh trường cha nệm gấm chăn bông,
Chốn rừng thẳm con nằm chông , nếm mật.
Cha hít thở hương trầm bay bát ngát
Pha lẫn mùi máu thịt của muôn dân,
Thì mũi con nghẹt thở, cổ khô khan,
Tai vẳng tiếng hờn oan trong thảm cảnh.
Cha trước ngực đầy mề đay, kim khánh.
Con bên sườn lấp lánh kiếm Tiêu Cừụ
Cha say sưa bên thiếu nữ yêu kiềụ
Con tận tụy với tình yêu Tổ Quốc.
Nghĩa là cha đem tài năng, trí óc
Mưu vinh thân là mục đích cuối cùng.
Thì con đem xương trắng với máu hồng
Ra cứu vớt non sông là ý nguyện
Cha với con thế là hai trận tuyến.
Cha một đường mà con tiến một đường.
Kể từ nay hai chữ Cương Thường
Con mở rộng để Thờ Dân, Giúp Nước
Buổi đoàn viên cha đừng trông mong ước
Cuộc hội đàm bằng đại bác, thần công
Bức thư này là một bức cuối cùng.
Mà cha, chỉ là cha trong dĩ vãng !
Thôi, hạ bút cho thân tình gián đoạn,
Cho người đời kết án kẻ gian phị
Lưỡi Gươm Thần Ta tuốt sẵn chờ kia
Tội mãi quốc cầu vinh đang chờ Ngươi đó
(Khuyết danh)
(1) Ðề Thám tức Hòang Hoa Thám một vị anh hùng chống Pháp theo hịch Cần Vương, vào thời kỳ dầu Pháp thuộc. Ðề Thám có cha nuôi là Ba Phúc, lúc đầu theo Thám chống
Pháp, sau hàng giặc , và viết thơ dụ Thám đầu hàng Pháp.
Tôi chỉ biết hai bài nhạc của Canh Thân. Cả hai bài đều đùa cợt châm biếm. Bài thứ nhất diễu cái tính trọng bề ngoài
"chiếc áo the thâm tôi tàng
chú bác anh em họ hàng đều cười chê"
Bài thứ nhì ngẫm nghĩ (và cười cợt) một trong những hoàn cảnh oái oăm của cuộc đời. Chàng trai yêu cô hàng đến ốm tương tư. Nàng thương hại "khách qua đàng" đem thuốc đến, cảm động vì mối chân tình mà xiêu lòng đúng vào lúc chàng sắp "đến Thiên đàng" :)) Hỡi ôi, chàng trai "dáng người hiên ngang" là thế cũng không qua lọt aỉ mỹ nhân. Và cô hàng cà phê kia, sao mà vô tình vô tư đến thế được! Cho nên tác giả đã "muốn xiêu" chắc lại không dám nữa :)
bài này chỉ chép theo trí nhớ, nên chắc phải có chỗ sai.
CÔ HÀNG CÀ PHÊ
Canh Thân
ở chợ Dầu
có hàng cà phê
có một cô nàng
be bé xinh xinh
cô hay cười
hồn xuân phơi phới
cứ xem dáng người
ước chừng đôi mươi
làn thu ba cô liếc nghiêng thành
mùi hương lan thơm ngát vương bên mình
làm say mê bao gã thiếu niên đa tình
mấy anh nho nhỏ
thường hay đến ngồi
cười với cô
lơ thơ tơ liễu buông mành
cho hay cái sắc khuynh thành
làm cho nhiều chàng chết mê mệt
đi đâu cũng ghé qua hàng
mong sao thấy bóng cô nàng
thì trong lòng chàng mới yên
hôm nao dưới ánh trăng ngà
tôi mơ thấy bóng cô hàng
nhẹ nâng ly trà ướp sen ngạt ngào
trông cô rón rén ra vào
đôi môi thắm cánh hoa đào
lòng tôi dạt dào muốn xiêu
một chàng trai
dáng người hiên ngang
đến tự phương nào
trong gió đông sang
khách qua đàng vì cô lưu luyến
đã bao tháng trường
ước được nên duyên
chàng yêu cô vô bến vô bờ
mà sao cô cứ mãi hững hờ
làm cho anh
yêu quá hoá như điên rồ
tấm thân bơ phờ
dường như
muốn chờ một kiếp ma
thương thay lữ khách bên đàng
cô đem thuốc đến cho chàng
ngờ đâu
con người trước bao hiên ngang
lim dim khoé mắt hoe vàng
anh đi sắp đến thiên đàng
vừa lúc
cô hàng biết yêu
giờ đây
đã mấy thu qua
có lúc mơ về đường xa
tôi nhớ những đêm trăng mờ
cô hàng với bàn tay ngà ...
TP
Nè Cỏ Nhớ,
Mình lỡ theo rồi thì phải theo luôn, phải không?
Tình Thơ
Chiều buông, mành rũ, bóng câu
nắng mênh mông thả giọt sầu tha nhân
giọt nào rơi đọng thành vần
hơ mang mang vỡ mấy phần thiên thu.
Cỏ Nhớ
oOo
Ðêm tàn, canh lụi, đèn lu
Tình thơ đan nhạc nhẹ ru hồn người
Quyện theo tiếng sáo về chơi
Nhà xưa xóm cũ giờ nơi ngút-ngàn
NTP
Xuân Cảm
Theo gió lạnh, năm nay xuân lại đến
Nơi thế gian còn quyến luyến đông buồn
Không hoa nở, không én bay báo hiệu
Chỉ có chăng mưa ray rức rã rời .
Không biết rằng xuân vui hay buồn nhỉ?
Khi trời mây, cây cỏ, chắc quên rồi!
Nên để mặc xuân một mình ngơ ngẩn
Ðếm từng giọt, từng giọt, mưa phùn bay...
Và có lẻ anh đây cũng như xuân
Ðếm hạt mưa như đếm dấu thời gian
Từng phút, từng giây, của nhớ nhung chờ
Ðợi em thức từ giấc ngũ mùa đông.
Giấc mơ hoang em vẫn còn lạc lối?
Hay em sợ tỉnh giấc nhìn đời trôi?
Rồi lo âu cho bước chân riêng mình
Về một hướng vô định của tương lai...
Nhưng em yêu! em đừng lo xa nhé!
Vì có anh, người lử khách đường trần
Sẽ dìu em bằng tình yêu muôn thuở
Qua muôn lối ngoằn ngoèo kiếp nhân sinh...
Anh sẽ đưa, sẽ đón em đi mãi
Mặc cho mưa hay nắng, chuyện trần gian.
Melbourne - 12/09/92
Nguyễn Tự Hào
Một số bạn gởi thơ điện yêu cầu bản Anh văn tóm lược về Ðức Trần Hưng Ðạo; vì bận nên nay mới viết được. Tôi cũng xin tạm dịch bài Hịch Tướng Sĩ sang Anh ngữ.
Chớm Ðông miền Cực Bắc.
DH - 1095
TRAN HUNG DAO AND THE MONGOL DEFEATS
General Trần Hưng Ðạo was born in Nam Ðịnh between 1228 & 1231 [1]. His real name is Trần quốc Tuấn and his father was the brother of the Emperor Trần Thái Tôn. He is the most venerated hero in Vietnamese history, and the people avoid using his real name, Tran Hung Dao is the combination of his royal family name and his title Hưng Ðạo Vương. He led the Ðại Việt armies to victory three times when the Mongol invaded Dai Viet ( VN national name in the 13th century) in 1257, 1284-85, and 1288. When China, Europe and the Miđle East were under Mongol domination, General Tran Hung Dao annihilated more than half million Mongols in three decades of resistance. He was one of the worlđclass military leaders in the 13th century.
His strategy is simple but very effective: strategic withdrawal at the beginning of the invasion, let the invaders spread thin, then regroup his armed forces, and launch total offensive, quick and decisive. General Tran Hung Dao was also a scholar and a great politician. Before the second Mongol invasion (1284-1285), General Tran Hung Dao urged the Emperor to unify the royal family at the Bình Than Conference [2] and to mobilize the peoplés support at the Diên Hồng Conference [3].
General Tran Hung Dao passed away in 1300.
oOo
In 1284, Trần Hưng Ðạo wrote the following appeal in Chữ nho (Chinese characters) and made it known to the military officers under his command at Vân Ðồn. At the verge of the second invasion, the Mongol seemed invincible after conquering China; some officials at the Court proposed surrendering to the Mongol. Even some members of the royal family like Trần Ích Tắc actively cooperated with the invaders. General Tran Hung Dao began his appeal with heroic examples in Chinese history and sacrifices of Tống's officials in the resistance against the Mongol. He reaffirmed his determination to defeat the invaders. Victory over the Mongol was the only choice to save the nation, and to safeguard the officers' honor and their family integrity. He instructed his subordinates to train the troops well and to maintain the highest level of alertness.
The appeal is demanding but sincere and emotional.
The tentative English translation uses the Quốc ngữ version by Historian Tran trong Kim.
Dương Hùng
oOo
APPEAL TO MILITARY OFFICERS (1284)
by TRAN HUNG DAO
I often hear these heroic stories of:
- Kỷ Tín who sacrified his life to save Emperor Cao Ðế;
- Do Vu who took the spear aimed at King Chiêu Vương;
- Dự Nhượng who swallowed red hot coal to avenge his master;
- Thân Khoái who cut off his hand to save his country;
- Kính Ðức, a young mandarin, who rescued King Thái Tông from a siege;
- Kiểu Khanh, a court official in a remote area, who denounced Lộc Sơn as usurper;
Throughout (Chinese) history, numerous heroes have sacrificed their life. If theses court officials and officers only followed the common attitude of waiting for a quiet death at home, how can they leave their glorious examples in history for admiration.
I am aware that most of you are military officers for many generations, you might not understand the ancient books, or believe these stories. I will present the heroic examples in the recent Tống - Nguyên conflict:
- Who were Vương công Kiên and his military aide Nguyễn Văn Lập?
They defended the insignicant fort of Diên Ngư against the attack of ten thousands of Mông Kha (Mongol) troops. Tống citizens still venerate their sacrifices.
- Who were Ðường Ngột Ngại and his aide Xích Tử Tư?
They were Mongol military officers who swiftly vanquished the Nam Chiếu armies in very dangerous terrains, and brought fame to the Mongol armies.
How about you and me?
We are born in difficult time, and now face this tumultuous situation. We are witnessing the barbarian envoys roaming our streets, they curl their filthy tongues to insult the Court, to menace our elders. Hiding behind Hốt Tất Liệt [4] name, they demand jade and silk; borrowing the power of Vân Nam Vương [5] they collect silver and gold. Our national treasures are not limitless, but their greed is bottomless. We cannot continue to feed meat to hungry tigers; doing so, we just invite disastrous consequences later.
At night, I cannot sleep; on day, I cannot swallow foods. My heart is shreading, tears are flooding my face. Anger is raging because I do not have a chance to skin the enemy and chop their flesh. I would gladly expose my corpse in the battlefield or have my body wrapped inside horse skin for burial.
For many years, you have joined me in military operations; I provide you with food, uniforms and salaries and promote you if you deserve; when you cross rivers, I supply boats; when you traverse the country, I give you horses. We face danger and death together, we also share glory and joỵ I can compare my treatment to Vuong Cong Kien's and Duong Ngot Ngai's.
And now,
You do not care when your master is humiliated; you are indifferent when the country is in shame. As military officers, you swallow your pride to serve the barbarians, and feel no anger when forced to listen to the music played for the ears of barbarian ambassadors.
You amuse yourselves with cockfight, gambling, gardening or family life. Just minding your own matters, you forget the obligations toward your country. You are so fond of hunting, drinking and music that you neglect military exercises. When the enemy invades, can your cock's spur pierce their armor? Will your gambling strategies outmaneuver the ennemýs military wit? Can your ricefields or gardens sold for thousand of gold bars to pay ransom for your capture? Can your family burden alleviate the threat to the country? Money cannot buy enemy heads, your hunting dogs cannot chase the invaders away. Good wine cannot make the enemy drink to death, nor your music can pierce their ears.
By then, my estates will be devastated and your allowances exterminated my family will be on the run and yours also will be in danger. Shame will fall on me; centuries later history will defame me and your family honor will be soiled and dishonored. If that happens, can you enjoy life?
I have a few sincere advices:
You must be in perpetual alert just like handle fire, be careful just like eating hot soup. Educate your troops, train them for endurance and archery skill; they all must be as strong as Bàng Mông and Hậu Nghệ [3]. The enemy will then be surely defeated, and fame will be with you. My estates will then be secured and your benefits will last; my family will be stable and your family life will be enjoyable. My ancestors will be honored, the same as yours, for centuries. I will then be pleased, and your names will be venerate in history for generations. Even if you do not ask for, joy and happiness will be
yours.
I have condensed all the famous military strategies in one volume "Outlines of Military Strategies" (Binh Thư Yếu Lược). You must practice these principles, and exercise your troops. That is your duty as officials of the Court; if you neglect this instruction, you are betraying the country.
Why?
The Nguyên (Mongol) and our race cannot co-exist on this land. If you do not avenge, do not train your troops, it is the same as dropping your spear, raise your empty hands to surrender. After the Bình Lỗ battle [6] ,dishonored forever how can I face earth and heaven?
That is the reason why I write this Appeal to let you be aware of my feelings ./.
Dương Hùng chuyển ngữ
oOo
[1] These dates derive from the his father age
[2] Some members of the royal family wanted to surrender and a handful of them actively cooperated with the Mongol .
[3] The representatives of the people gathered at Diên Hồng Hall and unanimously agreed to "Fight until the final victory".
[1] Hot Tat Liet: founder of the Nguyen (Mongol) Dynasty in China
[2] Van Nam Vuong: the title that Hot Tat Liet gave one of his son
[3] Ban Mong, Hau Nghe: famous military officers in Chinese history
[4] Binh Lo: the battle that General Tran Hung Dao lost during the first Mongol invasion.