vhnt, số 86
14 October 1995
Trong số này:
+ thư tín
+ 1 - thơ, Khi Xa Anh, Ngọc Tuyết
+ 2 - thơ, Phù Vân Mộng Thường, Ðặng Khánh Vân
+ 3 - thơ, Vẫy Tay Chào Nhau, Quách Cường
+ 4 - thơ, Một Mảnh Tình, Hương Xuân
+ 5 - thơ, Buồn, Dung Nguyen
+ 6 - thơ, Thôi Sao Còn Nhớ, Tien Doan
+ 7 - truyện ngắn, Mùa Mưa, PCL
bạn,
Ðợi mùa hè nẫu trái chín
Ðợi mùa thu nhạt sắc hương
Ðợi mùa đông vùi hồn yểm
Ðợi mùa xuân ngậm ngải lên rừng
Lung lạc ẩn mật
đợi khách nửa đêm cây ngát thức
(Ðợi, Thanh Tâm Tuyền)
Trong đêm vắng, khi mọi vật đã đi ngủ yên và những tiếng động đã lắng, tôi lắng nghe tiếng nói của chính mình. Một mảnh trăng gầy ốm cũng đang thao thức chờ sáng. Có một đóa quỳnh lẻ loi nở vội vàng muộn màng giữa khuya. Sao vẫn chưa thấy khách đến...
Ðôi khi tôi cũng cần nói với chính tôi như nói với một người bạn gần nhất, vì tôi là kẻ được nghe và cũng là người được nói. Vì vậy mà tôi chăm chú tới nội dung của chuyện kể.
Học giả Lâm Ngữ Ðường bảo rằng: một chữ "tình" để duy trì thế giới, một chữ "tài" để tô điểm càn khôn.
Tình và tài đều cần thiết trong đời sống (không thấy nói tới chữ "tiền" để làm gì...?).
Bạn có gì để kể tôi nghe?
thân ái,
PCL/vhnt
Khi Xa Anh
Khi xa Anh, Em đan tình vào giấỵ
Gói tình Em theo những nét chữ xinh.
Dòng mực xanh đượm bao nét ân tình.
Ðến với Anh bao nhiêu là thương nhớ!
Ngọc Tuyết
Phù Vân Mộng Thường
Thương mây - quét sạch bụi trần
Xóa mờ ảo vọng thế nhân tình đời
Gieo chi giông bão giữa trời?
Buồn vương khóe mắt, chơi vơi cõi lòng
Lãng du trong cõi hư không
Tìm về ảo mộng viễn vông chiều nào
Lối mòn dĩ vãng phai mau
Gót hài im đậm thuở nào vấn vương
Ngày xưa mộng đượm trầm hương
Thoảng bay trong gió tứ phương tình nồng
Thảnh thơi mây trắng phiêu bồng
Lênh đênh biển cả, mênh mông cuộc đời
Bụi trần lấp phủ mù khơi
Mây trời lãng vãng buông lơi mộng đầu
Ngoài trời mây đổ mưa ngâu
Bờ mi khép kín giọt sầu mãi rơi
Thương mây - hứng giọt lệ trần
Thay vào mắt biếc: phù vân mộng thường!
DKV
Vẫy Tay Chào Nhau
Vẫy tay, tim buốt, mắt lệ trào!
Ðôi đường, rồi sẽ cùng xanh xao!
Quay đi giấu những nghẹn ngào,
Quay đi để biết, tình đau là gì!
Chào nhau, tay vẫy, để mà chi!
Cho buồn đọng ướt tuổi xuân thì!
Nào vui đâu buổi phân ly,
Người xa người nhớ, cay mi đôi bờ!
Chào nhau sao thấy những dật dờ;
Vẫy tay cho thấy hồn bơ vơ!
Ngày còn lại, lắm mong chờ,
Ai vui ai xót, ai chờ đợi ai!!!
Chào nhau tay vẫy cuộc tình phai!!!
Quách Cường
Calif 10/11/95
Một Mảnh Tình
Nhìn cảnh mưa rơi lòng quặn nhớ
Nhớ mùa mưa ấy đã xa xôi
Xa xôi sao vẫn như trước mắt
Một buổi chiều mưa viếng quê tôi
Tôi người năm cũ xa lạ quá
Phố xá năm nào lạc bước chân
Chị tôi nhắn nhủ người đến đón
Mặt mừng tay bắt kết bạn duyên
Tôi hỏi người rằng bao nhiêu tuổi
Người cười: Chị đoán thử xem sao?
Tôi thấy người hơn tôi dăm tuổi
Tôi lớn hơn người đến mấy năm
Thế người làm em, tôi làm chị
Tôi theo người khắp phố phường xưa
Thăm cảnh quê hương đà tan nát
Khói lửa không còn, vẫn đau thương...
Ngày ấy tôi đi, người muốn khóc
Trong lòng tôi bỗng thấy nao nao
Người hỏi: Một mai còn gặp lạỉ
Tôi cười khẻ nói: Ðó tuỳ duyên
Bức thơ người dúi tay đưa tiễn
Dặn dò hãy đọc lúc đã xa
Người đứng trông theo tôi đi khuất
Lẽ loi cô độc chốn đông người
Thơ người tôi đọc cay xé mắt
Biết rằng duyên mình đứt từ đây
Tình người tôi nhận nhưng không trả
Ðể ép trong tim trọn kiếp này
Duyên tình trao tôi đà quá trễ
Khiến duyên bè bạn biến nghiệt oan
Ðời người cánh nhạn bên song lướt
Tình tôi đã lỡ gữi cho chồng.
XT
Buồn
tặng TT ở NJ
Mỗi khi em nói em buồn
Là khi phương ấy mưa tuôn thì thầm
Em ôm một mối tình câm
Con tim rỉ máu những lần gặp nhau
Trong em đã chín trái sầu
Rụng rơi suốt kiếp cho nhầu tóc xanh
Dung Nguyen
Thôi Sao Còn Nhớ?
Thì thôi thôi nhé có thế thôi
Nghĩa đó tình đây giờ cạn rồi
Phụng loan rã cánh, đường tơ đứt
Người đường người, tôi đi đường tôi
Vì sao sao lại mãi có sao
Gắng quên ai nhưng chẳng được nào
Từ độ chim bay tìm tổ mới
Ai vẫn đi, ai vẫn khát khao
Vẫn còn còn đó xót-xa còn
Ðắng cay nhiều cho mối tình son
Lặng ngắm hoàng-hôn trên biển vắng
Mắt ngóng trông ai, mắt mỏi-mòn
Nhung nhớ nhớ nhung chiều nay nhớ
Tương-tư hoài, thêu dệt mộng mơ
Ôm vọng tưởng châu về hợp phố
Trọn kiếp sân ga, trọn kiếp chờ
NTP
11Oct95
Mùa Mưa
Tôi dọn đến vào đầu mùa mưa, khi những chồi lộc non đang bắt đầu bung nở. Mầu xanh nõn chợt bừng sáng cánh rừng phía sau nhà, chỉ sau một vài trận mưa phủ phê kéo dài mấy ngày liền khiến cảnh vật mang vẻ ủ dột vô cùng tù hãm. Buổi sáng mở cánh cửa sổ phía đông, trời trong vắt như thủy tinh, mầu xanh choáng ngợp che kín tầm mắt, chỉ một mầu xanh duy nhất, mầu xanh làm lịm mát hồn. Quả là mầu nhiệm của thiên nhiên, bàn tay tài hoa của nhà "nghệ sỹ tạo hóa" dường như vừa mới trộn mầu sơn phết lên cảnh vật tối hôm qua. Mầu xanh toàn bích, mầu xanh ngọc thạch tuyệt vời nổi trên nền trời xanh biếc hun hút đến vô cùng tận. Một làn hơi lạnh phả nhẹ vào lòng, cảm giác gây gây dễ chịụ Mùi thơm của một ngày mới, mọi xúc giác dường như vừa chợt hồi sinh. Sương vẫn còn e ấp trên cỏ, nắng lấp lánh trong những kẽ lá, một đàn chim sẻ nhỏ luýt chuýt chuyền cành phía bên ngoài tạo nên một thứ âm thanh rộn rã của mùa xuân. Thiên nhiên bỗng được chiều chuộng ưu đãi như một cô gái dậy thì mới lớn, cô gái trỗi mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Có một con suối nhỏ phía bên bìa rừng, người hàng xóm mách hôm mới đến. Mùa xuân có hoa Iris Van Gogh nở tím ngát, sóc rừng bạo dạn vào đến trong sân, và coi chừng amardillo, buổi tối chúng bò ra đường lái xe cán phải có thể trật tay lái rơi xuống hố, tai nạn như chơi. Iris của Van Gogh, iris mọc dại trong rừng thật saỏ sao ông lại biết đến loài hoa này? Người đàn ông nói về một thứ hoa nở trong tranh đáng giá bạc triệu của người nghệ sỹ tài hoa yểu mệnh, trị giá quá lớn của bức tranh khiến người ta bỗng trang
trọng trân quý một thứ hoa tầm thường mọc dại trong rừng. Người họa sỹ bạc mệnh có thể mỉm cười hài lòng ở một thế giới nào đô Iris có một chỗ đứng trong nghệ thuật. Cám ơn Van Gogh.
Tôi đi lần dọc theo con suối một hôm trời dịu mát. Hoa rừng chưa nở nhiều và những cánh iris vẫn còn nằm yên trong nụ. Cỏ dại mọc lan lối đi, những giây rễ rừng quấn quít bước chân, một con sóc nhỏ chạy vụt ngang làm tôi giật bắn mình. Suối nông hiện rõ trước mặt, những rễ cây chằng chịt và lởm chởm đá trắng. Suối nhập vào một con lạch dẫn ra sông, một cây cầu bắc trên khúc sông nhập bởi nhiều con suối. Tôi đứng trên thành cầu nhìn xuống dòng nước chảy phía dưới, lòng thư thái, hoàn toàn yên tịnh. Nước trong vắt lờ lững trôi, nhìn thấy cả lòng suối những cánh rong và xác lá mắc kẹt dưới chân cầu nằm im một cách ẩn nhẫn. Một đàn cá nhỏ như những que tăm lau tau lượn quanh một ống lon nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nước chảy chậm rãi vào những ngày khô, vẻ bình an thư thả. Vào những ngày mưa, nước không chậm rãi chảy mà đổ ào ạt từ trên miền cao xuống mạnh như một con thác, nghe rõ cả tiếng ầm ào dữ dội của giòng nước tuôn đổ vào lòng sông, từ bên trong nhà tôi. Âm thanh giận dữ của thiên nhiên chợt làm tôi mang nỗi buồn vu vơ nào đó trong một cảm giác tù túng. Những ngày trời đất mang vẻ ủ dột đó, tôi ôm gối ngồi nhìn cảnh vật phía bên ngoài, loay hoay phân tích đời sống trống rỗng phía bên trong, càng thấy mình giống mấy xác lá rong rêu đọng phía dưới chân cầu. Ðời sống bên ngoài và đời sống bên trong, tôi đang đối phó với hai đời sống cùng lúc một cách thật vụng về. Ðôi khi tôi nghĩ, không biết tôi có phải là tôi, hay là một kẻ nào đó mắc cạn trong chính thân xác của mình. Cuốn phim classic vào một giờ phim trễ ,những khuôn mặt của Evà, những khuôn mặt biến ảo kỳ dị của đời sống mà Evà không thể tự làm chủ. Tôi ôm lấy mặt mình, những khuôn mặt của người đàn bà quay cuồng nhảy múa chung quanh. Những mảnh đời sống vỡ vụn nát nhầu như hình ảnh ảo giác từ một lăng kính vạn hoa biến dạng thay đổi, bởi những cái lắc xoay của định mệnh. Tôi không thể chủ động tự điều khiển lăng kính của mình cho ra những hình thể đẹp đẽ hợp với cái nhìn của con mắt riêng, nhưng mắt vẫn cứ phải thị kiến những hình ảnh hỗn độn nát tan của số mệnh.
Rồi bỗng chợt con đường nhỏ vòng vèo trước nhà, dòng suối dẫn ra khúc sông, cây cầu bắc trên giòng nước phiền muộn, tất cả bỗng như gắn liền vào đời sống tôi. Có một khúc cua gấp trên con đường vào nhà ngay nơi đầu hốc suối, đó là khúc ngoặt tử thần của nhiều người say mê tốc độ, một deadman curve, người hàng xóm tốt bụng vẫn hằng nhắc nh Vâng, người ta chết vì nhiều cách, trước sau gì nó cũng tới.
Tôi bắt gặp một thói quen mới: dạo bộ những buổi chiều trong rừng, ngang qua con suối, đứng trên thành cầu nhìn xuống giòng nước chảy. Dòng nước tẻ ngắt chẳng có gì lạ, chẳng có gì đáng cho tôi chiêm ngưỡng thế. Nước không cho tôi điều gì cả, nhưng thật lạ, nhìn giòng nước vô tội bình thản trôi, tôi quên hết tất cả thực tại. Nước đem cho tôi sự bình an và yên nghỉ trong lòng. Tôi thả lòng tôi trong giòng nước chảỵ Nước chảy chậm quá, nước chảy thế đến bao giờ mới có thể nới rộng được khúc sông. Hoa "tí mơ" lấm tấm vàng trên bờ cỏ, lá chết tụ cả dưới chân cầu chực chờ cho nước cuốn đi. Sau cái chết chưa hẳn đã là kết thúc, mà dường như còn có sự chờ đợi. Chờ đợi phép mầu cho một đời sống vĩnh cửu nào khác. Một con chim mào đỏ nhảy lách chách chuyền cành rồi đậu trên thành cầu giương mắt ngây thơ nhìn tôi dò hỏi. Tôi nhìn lại chim: tôi chẳng ng có gì để kể chim nghe.
oOo
Ðiện thoại reng, Bernadette Hansen, cô bạn người bản xứ gọi điện thoại xin gặp có chút chuyện. Tôi nghĩ, không biết có chuyện gì lôi thôi vừa xảy ra. Mở cửa đón Bernadette
vào nhà, mái tóc nâu hạt dẻ sáng óng ánh trong nắng chiều rưng rưng. Bernadette cười, hàm răng trắng đều đặn, dấu vết của thời gian chạy dài nơi đuôi mắt. Nếu tôi là đàn ông, không biết chừng tôi sẽ yêu cô nàng. Tưởng gì quan trọng, hóa ra Bernice (người thân quen vẫn gọi cô như thế) đang vận động cho chương trình từ thiện, một công việc rất philanthropic thời trang. Tôi thố lộ với bạn, chủ nhật tôi vẫn thường đi nhà thờ bỏ tiền vào thùng kẻ khó đều đặn, tôi không quên bổn phận của người có đủ cơm ăn áo mặc. Bernice lắc đầu, không phải những cái đó. Ðây là một cơ quan thiện nguyện, một công việc xã hội chuyên giúp đỡ những người bệnh về tinh thần bất hạnh. Tôi không biết thế nào là bất hạnh về tinh thần, nhưng tôi làm gì giúp ích những người khốn khổ đó. Ồ, làm được nhiều lắm chứ, thứ nhất là bạn có trái tim, thứ hai là bạn có tinh thần, bạn có thể giúp chẳng hạn như an ủi, hướng dẫn, nhắc nhở họ rằng đời sống không phải là không còn hy vọng. Bernice bảo tôi là kẻ may mắn, và tôi có thể chia sẻ điều may mắn đó cho kẻ khác. Tôi hỏi, chẳng hạn? Thì một đời sống bình yên không có gì xáo trộn, nhiều người ao ước có sự bình yên của tôi. Thì ra sự bình yên có thể san sề Tôi lại thố lộ với bạn, có một giòng nước chuyên chở những phiền muộn của tôi. Bernice hỏi giòng nước đó ở đâu. Tôi nói không ở đâu xa, chỉ cách đây có một khúc đường. Bernice bật cười lớn, "Sông Duck Creek phải không? Vào mùa nước lớn, có khối người trầm mình trong giòng nước đó." Tại sao? tôi khơi thêm vào đề tài một cách tò mò chăm chú. Bernice nghiêm mặt - Có những người mắc chứng bệnh lạ lùng, chỉ có thể giải thích dùng khoa phân tâm học. Họ là những người có đời sống bình thường, nhưng đến một lúc nào đó trong đời sống, họ chợt buông xuôi tất cả để tìm một sự giải thoát... Không có những cơn khủng hoảng hay chấn động tâm lý báo hiệu, họ vẫn sinh hoạt như thường, rồi bỗng dưng bỏ cuộc. Cũng có những triệu chứng của bệnh nhưng rất khó biết. Nước là sự giải thoát cuối cùng, không phải nước trong bồn tắm hay hồ bơi, mà là trầm mình trong giòng sông, như một sự trở về. Nước là cánh tay êm ái mở ra đón họ vào, một cuộc "thủy táng thiêng liêng". Như thế đó, và họ biến mất khỏi đời sống.
- Làm thế nào bảo họ đừng chết trong những giòng sông?
Tôi buông câu hỏi một cách ngờ nghệch. Dòng nước phiền muộn của tôi, giòng nước bao dung đón nhận tất cả những gì đời sống không đón nhận. Nước độ lượng rửa sạch mọi buồn phiền, nước lấy đi mọi vướng bận của đời sống. Thì ra tác dụng của nước không chỉ rửa sạch thể chất, mà còn rửa sạch cả tinh thần.
- Người ta không còn đi tìm những cứu cánh nữa, họ bỏ cuộc rất dễ dàng. Tỉ số người tự tử không phải là ít, đủ mọi thành phần và trình độ, bất kể tuổi tác. Họ có thể gặp cơn khủng hoảng tinh thần đó bất cứ lúc nào, nó như một con sóng ngầm, cho dù đời sống vật chất đầy đủ và ổn định.
- Có phải vì cô đơn? Tôi hỏi.
- Cô đơn, có thể nói như vậy. Có thể họ khát sống mà chưa được sống, và cũng bởi nhiều những sức ép khác của đời sống. Sức chịu đựng của người ta khi vượt quá mức hạn, người ta đi tìm cái chết để giải tỏa, hoặc đi tìm một đời sống khác mà họ vẫn mơ ước tìm kiếm.
Im lặng. Rồi Bernice lại tiếp.
- Ðường giây tâm phúc này trả lời bất cứ lúc nào, 24 giờ một ngày, mọi ngày trong năm, đón mời tất cả những ai cần an ủi chia sẻ những đau đớn tinh thần, cho những kẻ đang rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng. Ðường giây tâm phúc cần tất cả thiện nguyện viên có tâm hồn bác ái, cần những operator được huấn luyện về ổn định tâm lý.
Tôi nói với Bernice, việc bạn làm thật đẹp, cứ tiếp tục giữ mãi tinh thần ấy và tôi hứa sẽ giữ cho tinh thần mình ổn định trước đã, trước khi dính líu vào việc này.
oOo
Ðó là một buổi tối đi ra ngoài mọi dự liệu của tôi. Mười hai giờ đêm, một cú phone kỳ lạ bất ngờ giữa giấc ngủ nửa vời. Chuông reo tiếng thứ bốn, tôi bốc điện thoại trong trạng thái mơ màng. Giọng đàn ông phát lên từ đầu giây, giọng lạ chưa nghe bao giờ.
- Ðường giây Samaritans?
Samaritans? Lại một cú phone lộn số, tại sao lại chọn giờ này mà reo inh ỏi?
- Ông lầm số, xin làm ơn coi lại số.
- Khoan đã, tôi không thể lộn số. Tôi cần nói chuyện gấp với một chuyên viên Samaritans. Người đàn ông nói.
Chữ Samaritans bật ra khỏi đầu óc mụ mẫm. Tôi hỏi người đàn ông đọc lại những con số vừa bấm. Số của văn phòng Bernice. Chút xíu tôi quên. Bernice hại thật, tại sao không nói cho tôi biết tối nay tôi phải trực điện thoại. Tôi ngồi ngay dậy, bật ngọn đèn ở đầu giường. Sửa lại giọng cho tỉnh táo:
- Thưa vâng, đúng đây là đường giây tâm phúc Samaritans chuyển tiếp. Tôi có thể giúp ông điều gì?
Hệ thống điện thoại xứ này thật tối tân, số của văn phòng Bernice mà lại reo ở nhà tôị Hoan hô hệ thống forwarding calls. Tối nay Bernice lại đi vắng, tôi phải làm operator bất đắc dĩ.
- Cô có phải là chuyên viên hướng dẫn tinh thần Samaritans thật không?
Khổ thân tôi, tôi chỉ nhận thay thế trong những trường hợp khẩn cấp. Không ngờ trường hợp khẩn cấp là đây, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
- Tôi chỉ thay thế cho một người tối nay có chuyện phải vắng mặt.
Tôi lúng túng tìm chữ phân trần.
- Ðáng lẽ không nên như thế cô biết không. Chuyên viên tâm lý mà không được huấn luyện, kết quả có thể ngược lại, tai hại lắm đô Lỡ người ta nhảy sông tự tử?
Hắn thật tài khôn lắm mồm, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhưng cố kiên nhẫn giữ giọng hòa nhã.
- Thì tôi đã nói với ông, đây chỉ là trường hợp khẩn thiết. Tôi cũng không biết tối nay là tour của tôi.
Dường như hắn cười. Im lặng, rồi có tiếng thở ra thật nhẹ.
- Cô tên gì?
Tôi bật tên tôi ra như một phản ứng tự nhiên, trước khi kịp ý thức đáng lẽ câu hỏi phải là của tôi.
- Tôi tên là X..X..
Hắn lập lại tên tôi, phát âm đúng giọng.
- Cô từ đâu tới?
Trời đất, lại một câu hỏi ngược. Bộ hắn muốn phỏng vấn hướng dẫn lại tôi, muốn đổi vai trò chắc. Nên nhớ, tôi là người có quyền đặt những câu hỏi để tìm câu trả lời cho "nạn nhân". Chưa kịp chuẩn bị đặt những câu hỏi và chưa kịp trả lời người đàn ông, giọng ông ta lại cất lên.
- Ðêm nay có cơn bão lớn lắm, trời mưa lớn có thể ngập lụt sông Trinity. Cô có nghe tiếng mưa ở ngoài?
Tôi lắng nghe, ở ngoài đang mưa dữ dội. Tiếng nước đổ vào lòng suối phía bên bìa rừng, chắc đang cuồn cuộn chảy mạnh.
- Tôi có nghe, phải rồi mưa lớn lắm! Nhưng ông có tâm trạng gì thật à? Tôi không phải là chuyên viên hướng dẫn tinh thần, nhưng tôi hiểu công việc của những người Samaritans. Tôi làm gì được cho ông?
Tôi vừa nhận ra cái sáo trong giọng nói tôi. Hắn bỗng đổi giọng ngọt ngào:
- Cô không phải là người của Samaritans thật. Nhưng chuyên viên Samaritans cũng không giúp ích gì cho tôi được. Tôi gọi vì muốn nói chuyện với bất cứ người nào tối nay. Này cô Samaritan tội nghiệp, khi tuyệt vọng thì người ta làm gì?
Có thế chứ, đến bây giờ hắn mới chịu vào đề đặt những câu hỏi.
- Thì người ta đi tìm hy vọng. Ðời sống không phải không còn hy vọng khi đã tuyệt cùng, ông biết không...
Tôi trả lời như đang đọc một quyển sách nào trước mặt. Hắn lại cười. Tại sao có thể cười được trong lúc này, với câu hỏi và câu trả lời nghiêm chỉnh thế được. Bộ hắn muốn đùa cợt cho vui.
- Những ngày trời mưa thế này, với tâm trạng không còn gì để sống, thì cô làm gì?
- Tôi hở ? thì tôi tập thiền, meditate đó ông biết không? Hoặc tôi cầu nguyện bên một giòng nước. Có một giòng nước chuyên chở những phiền muộn của tôi.
Tôi buột miệng thổ lộ Giọng hắn như reo lên ở đầu giây.
- Giòng nước? Giòng nước nào đem cô ra khỏi buồn phiền, nói tôi nghe.
- Một giòng suối êm ả trong rừng, gần nơi tôi. Mỗi buổi chiều tôi thả trôi mọi bực dọc buồn phiền cho nước cuốn trôi đi. Thế là hết, là nhẹ lòng, không còn gì vướng bận. Rồi tôi về nhà nhắm mắt ngủ cho qua một đêm. Sáng ra, lại một ngày mới.
Dường như tôi nói những điều từ vô thức. Chắc hắn lại đang cười. Mặc kệ, tôi đang làm bổn phận của tôi.
- Dòng nước của cô ở đâu?
- Sông Trinity có nhiều nhánh, tất cả mọi giòng nước đều đổ ra sông, rồi sông trôi ra biển. Gần nơi tôi là giòng Duck Creek, cũng là một nhánh của Trinity, có thể gọi là sông
Vịt, hay giòng-nước-chạy-trốn, hay giòng-sông- trầm-mình, tùy cách nghĩ của mỗi người. Dòng nước thường ngày rất hiền, nhưng không kể những ngày mưa, như tối naỵ Nước chảy xiết mạnh lắm đó.
Hắn lại cười lớn bên kia đường giây, không có vẻ gì là người mang tâm sự.
- Dòng nước chạy trốn, dòng sông trầm mình, tên cô đặt có phải không? Tôi thích tên này nghe hay đó. Những ngày mưa như tối nay thì sao?
- Rất nguy hiểm, nước như dòng cuồng lưu giận dữ cuốn trôi đi hết, như muốn trôi luôn cả bờ. Năm nào cũng lụt lội và có người chết đuối trôi sông.
- Ngày mai sẽ có người gặp tôi trên sông Trinity. Cô là người cuối cùng nghe tôi nói chuyện đó. Cô bé Samaritan tội nghiệp, cứ nghĩ về dòng nước theo cách của cô. Dòng
nước của tôi, nó có tác dụng khác. Nước sẽ đón tôi vào với cánh tay êm dịu lạ thường. Rất êm ái dễ chịu, cô biết không, nước sẽ ôm chầm bao bọc chung quanh tôi, như một sự vuốt ve. So peaceful, yes, peaceful at last. Tôi đi đây, tôi đi nhé...
- Ơ, này ông kia, không đùa đấy chứ. Ðừng nghĩ như thế, đừng làm chuyện đó, tôi không biết nói sao bây giờ. Hay ngày mai ông gọi lại nghe, bạn tôi là nhà phâm tâm học, cô ta hiểu rõ trường hợp của ông...
- Chào...
Tiếng nói nhẹ lắm, nhẹ như một tiếng thở dài, rồi đường giây cắt đứt. Tôi ngẩn ngơ cầm ống nghe lặng đi một lúc, gọi vào ống nói một cách tuyệt vọng, như có người còn ở đầu giây. Tôi vẫn chưa biết tên người đàn ông. Một lúc, tiếng o o nhắc tôi đường giây đã mất. Tôi phải làm sao bây giờ, gọi tổng đài tìm số của ông ta, hay quên đi coi như một cú phone đùa cợt của người nào đó giết thời giờ. Nhân viên tổng đài chắc chắn sẽ không tin tôi, một crisis line gọi kêu cứu một crisis line khác, thật là buồn cười. Và họ sẽ bảo tôi bị bệnh. Không ai đi ra ngoài giờ này canh chừng bờ sông xem có ai định tự tử. Ở ngoài trời đang mưa và gió lớn. Nhưng tôi sẽ nói thế nào với Bernicẹ Cũng tại nó cả, tại Bernice không dặn trước, tôi không được huấn luyện hay ít nhất được chỉ dẫn phải làm gì với những trường hợp kỳ cục thế này. Ðầu tôi rối loạn. Lỡ hắn không đùa, hắn đi nhảy sông thật thì sao?
Tôi ngồi thừ người trên ghế nhớ lại cuộc đối thoại. Khuya lắm rồi, và cơn mưa càng dữ dội ở ngoài kia. Ðúng như hắn nói tối nay có cơn bão lớn và nước sông sẽ dâng cao, nhiều nơi sẽ bị lụt lội. Cầu xin đây chỉ là một cú phone đùa nghịch của một kẻ rảnh rỗi không có gì làm, và tôi chỉ là nạn nhân của sự đùa cợt. Lần đầu tiên tôi không cảm thấy bực mình vì bị quấy rầy, cuộc nói chuyện tương đối thoải mái. Tôi nhận ra mình nói nhiều hơn thường lệ, vì bắt buộc phải nói, hay vì muốn nói, thì cũng như nhau. Thì ra tôi cũng cần nói và cần được nghe, nếu khơi trúng mạch, ý nghĩ tự động tuôn ra, thật là vô duyên. Thôi thì quên đi mọi chuyện, coi như không có gì.
Và tôi thiếp đi trên ghế, cho đến sáng, trong tiếng mưa rơi ở ngoài như ru ngủ. Mưa vẫn tiếp tục rơi cho đến hôm sau, có lẽ cho đến hết cuối tuần.
oOo
Sau phần tin tức thời sự là tin tức quốc nội, rồi tình hình kinh tế, tin địa phương, màn ảnh thoắt hiện những hình ảnh những khuôn mặt tối tăm buồn rầu. Chẳng có gì mới lạ.
Trên màn ảnh người phóng viên mặc chiếc áo mưa mầu vàng, tay cầm microphone đứng che phía trước hình ảnh một con sông đang vần vũ nước chảy. Một nhóm người lô nhô đang khiêng chiếc cáng có vải trắng phủ kín.
- Sông Trinity vẫn bị lụt vào mùa mưa, nhưng cơn bão tối qua làm nước sông dâng cao hơn mọi năm, nước chảy mạnh vô cùng nguy hiểm. Lại có một tai nạn đêm vừa qua, một xác người được tìm thấy trong giòng nước chảy xiết. Xác người đàn ông được vớt chưa tìm ra nguyên nhân hoặc lý do của tai nạn. Người đàn ông không có giấy tờ trong người, chúng tôi sẽ có tin bổ túc vào tin mười giờ tối nay, xin quí vị đón xem. Johnny K., phóng viên tường trình từ Trinity river.
Người đàn ông đó, trời ơi, có phải là hắn ta? Không lẽ ông ta làm thật. Tôi muốn hét to, mà sao cổ tôi khô rát và đầu tôi nóng như muốn bốc cháy.
Phạm Chi Lan
mùa mưa 1991