vhnt, số 85
13 October 1995
Trong số này:
+ thư tín
+ 1 - thơ, Hoài Hương Trong Thu, Quach Cuong
+ 2 - thơ, Rời Xa, Vũ Khuyên/Giang Nguyen
+ 3 - văn, Nhất Nhì, Trương Nguyễn Thi Thanh
+ 4 - biên luận, Bùi Giáng: Một Hồn Thơ, Thanh Tâm Tuyền
+ 5 - thơ, Thất Tình Ca, Tien Doan
+ 6 - bút ký, Back Home 1995 (cont.), Lam T. Hy
Người làm văn quí ở mực thước,
thanh nhã, và hồn nhiên.
Ngô Thời Nhiệm
Chúc bạn một cuối tuần vui.
thân ái
PCL/vhnt
Hoài Hương Trong Thu
Thu về đỏ lá muôn chiều ,
Ta hồn trống vắng, cô liêu nhìn đời !
Buồn đan cùng nắng chiều rơi ,
Nhớ chồng lên nhớ, một trời quê xa !
Thân đất khách, hồn quê nhà ,
Gậm đời biệt xứ, tóc ta ngã màu !
Tim giờ nhịp thở trật nhau ,
Gọi tên cố quốc, nghe sao lạc loài !
Nhìn thu xanh lá dần phai ,
Hồn sương phủ trắng, lòng hoài hương đau !!!
Quách Cường
Calif. 10/04/95
Rời Xa
Bỏ lại sau lưng
Dãy bàn lớp học
Nghe lòng bâng khuâng
Giã từ tuổi ngọc
Bảng đen phấn trắng
Ngậm ngùi cách xa
Nghe lòng trống vắng
Tiếc ngày đã qua
Áo mũ xênh xang
Dệt thành mơ ước
Ðường đời thênh thang
Ngập ngừng nhẹ bước
Nắng ơi lên cao
Mang dùm hy vọng
Gió hãy bay xa
Rải dùm chút mộng
Nụ cười câu hát
Ghi khắc tâm sâu
Bạn bè thân ái
Chẳng phai nhạt màu
Ngày chẳng còn sách vở cầm tay
Tâm ưu tư giấc mộng vơi đầy
Nặng hành trang dấu yêu ngày cũ
Yêu thương này lưu luyến về sau...
NV Vũ Khuyên
Nhất Nhì
Tôi biết nó từ ngày còn trong tiểu học. Tôi vẫn còn nhớ, năm đó tôi học lớp năm, nó đổi vào lớp tôi và được cô giáo sắp cho ngồi kế bên tôi. Lúc này tôi chưa có bạn thân. Trí nhớ cỏn con, tôi chưa biết thế nào là nhớ để nhận ra các khuôn mặt cũ. Tôi sợ sệt quan sát xung quanh một cách đớ đẫn, ai trông cũng mới đối với tôi!
Nó có vẻ thông minh lắm. Nó ít nói, giống như tôi vậy. Có điều là bài toán nào nó cũng có giải đáp. Câu hỏi nào của cô nó cũng giơ tay. Tôi thích nét chữ của nó nhất, giống y hệt nét chữ trên bảng trong giờ tập viết của cô giáo Hiền năm lớp bốn của tôi. Tôi đã nhát, trí óc lại chậm chạp, nên chỉ ngồi yên lặng mà khâm phục nó. Tôi không ghét nó, mặc dù môn nào nó cũng giỏi, tháng nào nó cũng đứng đầu lớp. Cả khối lớp năm ai cũng biết đến tên nó. Con người giỏi như thế, tôi chỉ biết mở tròn mắt mà theo gương.
Hình như chưa có ai hoà tấu dương cầm hay bằng Trúc Hồ. Có cái CD đó mà tôi nghe đi nghe lại không biết chán. Con người của tôi, coi vậy mà dễ bị ảnh hưởng lắm. Mỗi lần nghe cái băng này, tôi có thói quen hay để tâm trạng mình cho âm nhạc điều khiển. Lúc thì tôi nhớ mẹ da diết. Khi thì tôi nhớ những ngày đi học ở Sài gòn. Có khi tôi liên tưởng đến một lọ hoa bằng thuỷ tinh trong vắt và vài cành hồng nằm vất va vất vưởng trên bàn dương cầm... Hôm nay, tôi nhớ đến nó!
Lên lớp sáu, tôi lại gặp nó. Chẳng hiểu sao mà nó lại chọn môn Pháp văn như tôi. Nghe nói đâu nó đã từng học ở trường Lê Quý Ðôn. Cái tên trường nghe quen, hình như trước năm bảy lăm chỉ có những kẻ có tiền và học giỏi mới được vào đó. Và dĩ nhiên là nó lại đứng đầu lớp. Nó được cô chủ nhiệm quan tâm và cưng nhất, vì nó là con gái, lại mang thêm niềm hãnh diện cho cô.
Hôn anh lần cuối chiều nơi phi trường... Ngọc Lan hát nhạc Trần Quảng Nam! Ừ ngày đó tôi rời VN tại phi trường Tân Sơn Nhất. Lúc đó tôi còn ngây thơ lắm, chưa biết chữ yêu là gì, nên người đi đưa tiễn tôi là hơn ba mươi đứa bạn cùng lớp. Và trong đó dĩ nhiên là có nó, bạn của tôi. Tôi siết chặt tay nó. Tôi không nhớ rõ mình nói nhừng gì trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nhưng tôi thừa biết rằng nó là người duy nhất có thể hiểu được ngôn ngữ của tôi.
Tôi bắt đầu nói chuyện với nó vì hai đứa thường bắt gặp nhau đi lang thang khắp góc trường để sưu tầm các loại nấm khác nhau cho môn sinh vật học. Tôi trở nên say mê tìm tòi, học hỏi. Tôi coi nó là thần tượng của tôi hồi nào không hay. Có cái gì tôi cũng mang ra hỏi nó. Lớp bảy, bạn bè trong lớp bảo tôi tự nhiên tiến bộ hẳn. Tôi với nó trở nên thân hơn.
Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về... Quấn quít vân vê tà áo... Run run đôi môi mở chào... Lại Trúc Hồ. Một liên khúc. Bạn tôi đã từng say mê nhạc Trịnh Công Sơn. Nó là người đưa tôi vào thế giới âm nhạc, để rồi bây giờ không ai có thể kéo tôi ra được. Năm đó lớp tám, nó cầm đàn guitar đánh hết gam này qua gam khác. Nó 14, tôi 13, mà hai đứa nghêu ngao Diễm Xưa đến phát chán. Bố nó thông minh lắm, lại giỏi đàn nữa, nên vốn liếng có bao nhiêu trong đầu óc và hai bàn tay, ông truyền lại cho nó. Còn tôi, tôi không có cái diễm phúc như nó, không có cái gọi là "gia tài của ông bà" truyền lại cho tôi.
Tôi với bạn tôi đi học thêm, cùng một thầy giáo, mà tôi học môn nào cũng không bằng nó. Vào lớp, nó vẫn đứng nhất, và tôi là kẻ đứng nhì. Luôn luôn là kẻ đứng nhì, sau nó. Nó được bầu làm lớp trưởng thì tôi làm lớp phó. Thiết tưởng tôi cũng phải ganh tị với nó, nhưng ngược lại, tôi không. Nó luôn là cái mục đích để tôi cố gắng mà không hề biết mệt mỏi. Nếu một ngày nào đó tôi không có nó bên cạnh, thì có lẽ tôi sẽ không còn kiên nhẫn để mà theo đuổi một cái tham vọng nào, dù chỉ là nhỏ nhoi.
Vậy mà trời ạ! Tôi xa bạn tôi thật! Gia đình tôi có giấy xuất cảnh sang Mỹ. Tôi khóc đến thê thảm. Tôi với nó sửa soạn một cuốn lưu bút thật dày, giấy thật trắng, đưa cho cả lớp viết để cho tôi mang theo. Thuở ấy người bên Mỹ không có cơ hội về lại VN, tôi và nó biết chắc rằng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
Ngày lấy chồng em đi qua con đê, con đê mòn lối cỏ bề, có chú bướm vàng bay theo em... Lời nhạc dễ thương làm sao! Mỗi lần nghe đến đây tôi thường hay nghiêng đầu, ba ngón tay phải chụm lại đưa lên cao khoảng ngang tai và làm theo cử động của bướm bay. Ngày cô dâu lên xe hoa mà có chú bướm bay theo thì khung cảnh tất là phải sinh động và hữu tình.
Tối hôm đó tôi đến nhà nó để lấy lại cuốn lưu bút. Bạn tôi đã từng có những hoài bão rất lớn. Năm lên lớp bảy, nó đã tuyên bố rằng nó muốn trở thành phi hành gia để bay ra ngoài vũ trụ, trong khi đó tôi chỉ biết rằng mình muốn thi vào đại học! Bây giờ đã lớp mười một, tôi tâm sự bảo với nó rằng tôi muốn trở thành bác sĩ. Tôi muốn ra đường ôm từng đứa bé bệnh tật không nhà vào mà chăm chữa. Nó cũng gật, và rồi nó đổi ý. Nó cũng muốn thành bác sĩ. Hai đứa lại khóc.
Tôi qua Mỹ không có bạn bè nhiều như xưa nữa. Cái hy vọng được trở về nơi chôn nhau cắt rốn để cùng bạn tôi thực hiện những ước vọng thuở thiếu thời càng ngày càng xa vời. Thế là sau đó tôi lên đại học. Tôi ước gì có nó bên cạnh để học chung. Không, có lẽ là để có người khuyến khích và cổ động tôi đứng vững thì đúng hơn. Tôi nhớ bạn tôi không thể tả. Tôi chợt nhận thức được rằng, tôi chỉ có một mình, tôi phải đi tiếp một mình.
Có người bảo rằng đây là cơ hội để tôi bước lên cái bục hạng nhất danh dự đó. Nhưng tôi thiết gì cái bảng hiệu kia! Tôi nhủ rằng nếu có phải đứng hạng nhì sau nó mãi mãi, tôi cũng bằng lòng. Tôi chỉ muốn gặp lại bạn tôi. Đi học cùng với nó. Hay chỉ được tâm sự những chuyện vớ vẩn trên trời dưới đất với nó. Tôi cũng đã cảm thấy vui rồi.
Trong lúc này, bạn tôi ở VN học ngày học đêm để thi vào đại học. Chắc là nó cũng lủi thủi đi học thêm từng ngày, không có tôi. Vì lý lịch không được "trong sạch," nên vất vả lắm nó mới vào được đại học. Báo Tuổi Trẻ tại Sài gòn đăng tên bạn tôi! Một học sinh xuất sắc!
Thế thời đổi thay. Sáu năm sau, bạn tôi cũng xuất ngoại, nhưng dĩ nhiên là không đến cùng tiểu bang với tôi. Người thông minh như nó, đi đâu lại phải thua ai. Chỉ bốn năm sau, nó ra trường với bằng Cao học.
Bạn tôi đã không trở thành phi hành gia. Tôi giờ cũng chẳng phải là bác sĩ. Ðôi lúc ngồi nghĩ lại, tôi chẳng hiểu hai đứa tôi đã làm sai ở chỗ nào! Phải chăng đôi bạn ngày xưa vì lạc nhau mà vô tình đã đi lạc bước?
Nó không còn tâm sự với tôi như ngày xưa nữa! Và tôi cũng vậy!
Cái khoảng cách của không gian nó to lớn đến nỗi trừu tượng mà tôi tin rằng, dù con người thông minh như nó cũng không thể dùng toán học để đo lường được. Họa may có ước tính được chăng chỉ là cái khoảng cách vài năm mà chúng tôi rẽ lối.
Đêm ấy bạn tôi đến thăm tôi. Tôi mừng lắm, bảo rằng ban ngày mới nhắc đến nó xong. Nơi tôi ở sao trông lạ hoắc mà lại tối âm u, bàn ghế cũ rích và ngổn ngang vô trật tự. Tôi nhớ là đã dọn dẹp hôm qua rồi mà, mặc dù chưa biết là nó sẽ ghé sang. Tôi vừa ngậm ngùi vừa tủi thân nghĩ rằng tôi dầu có cố gắng đến bao cũng không thể đầy đủ và ngăn nắp sạch sẽ bằng nó. Tôi muốn mời nó ngồi chơi mà cũng không tìm được cái ghế nào ra hồn. Nó chỉ ngập ngừng nói qua loa vài câu và cho tôi địa chỉ nơi nó. Nó không muốn nán lại chút sao? Khu phố nó ở chắc là sang trọng nhà lầu cất cao sân cỏ mượt mà. Nơi đây ẩm thấp quá! Tối om om! Tôi nhớ là tôi đâu phải hạng người thích sống trong bóng tối đâu! Sao tôi không bật đèn lên, không mở toan cửa sổ như thường lệ?! Mười năm rồi tôi không gặp nó. Tôi vui mừng. Tôi hớn hở. Nó thờ ơ. Nó lãnh đạm. Và rồi tôi hụt hẫng. Tôi bị tổn thương. Ấy vậy mà sao tôi không nói với nó một lời nào về tâm sự của tôi. Sao tôi không lên tiếng trách cứ nó. Ngoài hiên mưa rơi tí tách. Nó tỏ ý vẫn muốn đi như thường... Tôi khoanh tay trước ngực như thể che đi cơn lạnh trong lòng...
Tôi thấy mình co ro như con ốc. Hé mắt qua rèm che, ngoài hiên nắng chang chang. Tôi bước xuống mở tung các cửa sổ trong nhà. Quả là không có tối mù ảm đạm mà! Đồ đạc vần ngăn nắp như tôi nghĩ. Tôi mỉm cười đăm chiêu.
Có tiếng chân ai xào xạc dẫm lên vài chiếc lá khô ngoài cửa. Người đưa thư. Tôi nhận được thiệp hồng của bạn tôi. Nó sắp lên xe hoa. Chợt tôi nhớ đến con bướm be bé xinh xinh...
Trương Nguyễn Thi Thanh
BÙI GIÁNG: MỘT HỒN THƠ BỊ VÂY KHỐN
Thanh Tâm Tuyền
Ðối với đa số, Bùi Giáng là một nhà thơ điên. Không nhắc đến bọn tục, bọn tỉnh, bọn khôn suốt cả đời chẳng một giây nào thèm thơ đến tuyệt vọng, nói ngay những người qúi ông - nhìn được ông như một thiên tài, thiên tài tự hủy ghê gớm nhất của thi ca VN hiện đại - nhiều khi cũg né tránh, chẳng dám bước hẳn vào cõi thơ ông, hoặc có bước vào thìcũng lối chân trong chân ngoài, mắt trước mắt sau, cười cợt vui đùa hay nghiêm trọg lố bịch, tưởng như thế là làm thuận ý, vui lònh làm thơ - người bầy trận vui đùa nghiêm trọng và ta nên chiều người.
Chính thái dộ của những kẻ yêu thơ ông, những kẻ ghét ông chẳng đáng nói, càng khiến ông phát bẳn, càng khiến ông phát điên (điên tiết), càng khiến nhà thơ thêm lạc lõng, một mình một cõi càng đẩy ông tới chốn hoang vu bờ bãi, chơi với beo, với gấu, với châu chấu, chuồn chuồn.
Không. Bùi Giáng không điên, ông là một nhà thơ sáng suốt cực kỳ. Ông là một nhà thơ ngộ. Ðừng hiểu chữ "ngộ" trong cái nghĩa đơn giản của đạo giáo, Bùi Giáng sẽ nhăn mặt nổi quạu, ông có thể sẽ tông cửa chạy tuộ't xuống Biên Hòa ngay lập tức. Hãy để cho tiếng ấy phiêu bồng từ Nam chí Bắc qua mọi nghĩa có thể có: (ngộ dại, giả ngộ, ngộ quá ta, ngồ ngộ, ngộ không, ngộ nhận, ngộ độc...)
Từ buổi đầu Bùi Giáng đã nói:
Tôi chấp nhận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em
Tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thủy
Qua nnhững lần buồn tủi giữa đảo điên
Thân xương máu đã đành là uỷ mị
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh
Em đứng mũi em chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương
Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trân gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Cõn một đêm còn thở giữa trăng sao
Thì cánh mộng cùng tung lên không ngại
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao
Bùi Giáng đó, Bùi Giáng của Mưa Nguồn bát ngát mặc dù những đả điên không ngớt, còn nguyên vẹn đến giờ nếu chúng ta gặp ông đúng lúc. Muốn gặp Bùi Giáng hãy ngao du theo dấu chân ông để lại, hãy đánh mất mình trong cuộc Lữ, "hãy chịu cuồng si để sáng suốt"... Nghĩa là hãy thơ mộng như ông.
Chẳng khó lắm đâu.
Hầu như ông đã mở sẵn những cửa mời gọi kẻ đồng điệu.
"Thơ là cái gì không thể bàn tới, không thể dịch, diễn thì được. Người ta có thể điễn tả một trận mưa rào bằng lời thơ. Thì có lẽ muốn diễn tả một bài thơ, người ta chỉ có thể phát động một trận mưa rào, hoặc một cơn gió thu. Mà muốn thực hiện sự đó, thì ngoài
việc làm thơ ra, con người không còn phép gì khác. Thế có nghĩa là muốn bàn tới thơ, diễn dịch thơ, người ta chỉ có thể làm một bài thơ khác.
Người xưa am hiểu sự đó, nên họ chỉ vịnh thơ, chớ không điên rồ mà bàn luận về thơ. Người đời nay trái lại, họ buộc phải luận thơ có mạch lạc luận lý, không được "bốc đồng", vịnh lăng nhăng. Cái chỗ ngu si đó là điều bất khả tư nghị vậy.
Thơ tôi làm chỉ là một cách dìu ba đào về chân trời khác. Ði vào giữa trung tâm bão giông một lúc thì lập thời xô ngôn ngữ thoát ra, phá vòng vây áp bức. Tôi gạ gẫm với châu chấu, chuồn chuồn, đem phó thác thảm họa trần gian cho chuồn chồn mang trên cánh mỏng bay đị Bay về Tử Trúc Lâm, bay về Sương Hy Lạp, ghé Calvaire viếng thăm một vong hồn bát ngát, rồi quay về đồng ruộng làm mục tử chăn trâu.
- Trong chiêm bao thơ về lãng đãng thì từ đó vần bất tuyệt cũng lãng đãng chiêm bao."
Không có ai có thể nói về thơ Bùi Giáng hơn Bùi Giáng, bởi chẳng ai ở đây đã sống thảm họa trần gian thu trong thảm họa hơn thơ ông. Chán chường thi ca mà cứ làm thơ hoài ấy là đạo vậy.
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Ðó là mở phơi hào hứng một thời - như Whitman, kẻ rỡn như ông già bơi đua cùng lũ trẻ và chịu thua lũ trẻ.
Ðường sông bóng đổ cơ trần
Gẫm chông gai ấy ai từng đạp qua
Ghì môi cơn mộng la đà
Tiêu dao suốt cõi mù sa bên rừng
Nửa vời trăng mộng mông lung
Ðường hoa nghi oặc tháp tùng ni cô
Ðây là phiêu bồng thơ dại nhất và sầu u nhất - như Dylan Thomas.
Whitman kẻ mở, Dylan Thomas kẻ đóng, một chân trời. Kẻ say với lá cỏ, với phố thị, với ta; kẻ say với cơn chết, giọt sầu, với huyễn hoặc.
Nhưng còn chúng ta? Chúng ta nghĩ gì về thơ ông?
Ðừng có nghĩ, hãy buông mặc theo ông, như ông từng buông mặc trong trận đồ kẻ trước. Ông luôn luôn nhắc bảo nơi ông là những bóng vang ai khác. Và ta hãy là bóng vang của ông.
Hãy để ông nghĩ cho chúng ta vềnhững gì chúng ta có thể nghĩ tới và cả những gì chúng ta không thể nghĩ tới.
Thanh Tâm Tuyền
trích tạp chí Thơ, số mùa thu 1994
Các bạn mến,
Mình đang đi kiếm "Thất-Tình Giải-Pháp" cho một người bạn quí thì... xe lửa trật đường rầy, ra bài "Thất Tình Ca" này. Vậy mới biết dấu gạch nối trong chữ Việt là quan-trọng há.
Bảy thứ tình này đã được mình xếp theo thứ-tự trọng khinh, gửi đến các bạn làm vui.
THẤT TÌNH CA
Quê-Hương yêu dấu đến muôn đời
Phụ-Mẫu sinh thành ơn dưỡng nuôi
Phu-Thê chỉ thắm xe duyên nợ (1)
Phú, bần, vinh, nhục, luôn có đôi
Huynh-Ðệ tương thân như thủ túc
Bằng-Hữu nghìn chung cũng chửa thôi (2)
Ðồng-Ðội cùng nhau trong sinh tử
Láng-Giềng tình giữa người với người
NTP
07Oct95
(1) Tích Xích thằng, Nguyệt Lão.
(2) "Uống rượu gặp được người tri-kỷ thì ngàn chén hãy còn là ít." Câu hình như trong Luận-Ngữ, mình không nhớ rõ, mong được các bạn dạy cho.
Back Home 95
(Part 11 - continued)
By now, I could hardly see anything but people's heads, the ceiling, and the blue sky with a few lost clouds drifting across.
"Ay ay ay! Ay ay ay!" screamed the bus assistant. "Where you go? Where you go? Cần Thơ? Cần Thơ? Come come come! Up! Up!"
A few more people got onto the bus!
"People in the miđle, please move back to make room!"
What? Make room? Move back? I would be harder than pusing against the wall! I tried to move back to make room but I couldn't stand up. Thus, I sat there like a bum on the log. We all tried to twist and turn our bodies to make room somehow.
Fifteen minutes later I heard a sharp cracking sound or snap underneath. Immediately the bus slowed down and pulled over. For a moment no one stirred until it registered into our brain that something was wrong with the bus!
"Ladies and gentlemen, please get off the bus!" said the driver. "We have some minor technical problem."
All of a suđen I stood up like a spring, and so did the others, without being told a thousand times. I turned pale and the first thing came to my mind was that the bus was going to explode! I didn't know why but the notion of such unfounded fear buried deep inside and always lurked in me. Why did I take the bus in the first place if I knew something like this could happen? Beat me. I didn't know. I guess it was cheap and exciting to take a bus. Anyway, people began to push one another trying to get off the bus which was still moving slowly.
"Oh! For heaven's sake! What's going on?" somebody yelled.
"Ladies. Ladies. Don't panic! It is only a minor problem. We'll fix it in no time if you calmly stepped off the bus. You're not going to die."
Yeah, right, who would believe him? Without taking the risk, we all hurried off the bus into the ground along the bushes like a pack of water buffaloes rushing across the ditch. There were people climbing off through the windows. And there were these whining, screeching noises from the women. I thought of making my way toward the one of the windows nearby but I found myself pushed from all sides. I just moved blindly along the direction with less force. In one minute, not a human soul remained on the bus. There I stood sweating, among the frightening people, holding on to my backpack. All of a sudden I found my one of my feet hurt badly. When I looked down, lo and behold, I lost one of my sandals during the rush.
On the right just off the road there happened to be a restaurant. In fact, nowadays, small restaurants have grown like wild mushrooms along the road. In front of the restaurant there were two other buses.
"Ladies and gentlemen, please come in to wash your hands and face at no charge. It's freẹ Please come on in. You don't have to buy a thing," a voice echoed from a speaker somewhere.
"So, what was going on?" I said to one of the bus assistants standing next by.
"I don't know. One of the wire or string of some sort underneath the bus engine broke," said he.
"Heaven, that's scary."
"Oh, it's nothing. It happens all the time. Something like that."
The driver was now lying under the bus trying to fix it. We all sat along the road staring at other buses coming bỵ Some people were so scared that they departed this bus to catch the other. I wanted to do the same but eventually couldn't make up my mind.
"People. While waiting for the bus to be repaired, you have half an hour for lunch," said the driver.
I found my feet useless without sandals. It hurt badly to walk on bare foot. It looked stupid to walk with one sandal. Thus, I went onto the bus to find my missing sandal.
"Hey! Why you go up there for?" one of the bus assistants said.
"Uh, I," said I, pointing at my bare foot. " I lost my sandal. I just want to find it."
"Hurry up and get off the bus will you!"
I looked under the seats trying to find my sandal hidden somewhere. People littered inedible fruits all over the floor and under the seats that when looking I couldn't help but thought of the surface of a pizza with all kinds of toppings! Well, not exactly like that but you get the idea. Thank goodness I found my poor sandal lying upside down under of of the seats.
I put it on, got off the bus as quick as I could, and went into the restaurant to sit at one of the tables among the crowd.
"What you eat?" said a girl.
"Rice steak," I said. "and a glass of ice tea."
The old woman and the girl who sat next to me on the bus came to sit at the same table for there weren't enough seats for all.
"I was so scared," said the old woman. "I didn't know what to make of it. Hehehehe. I was to scare to move. My mind went blank and my soul flew to heaven! I didn't know how I got off the bus!"
"Me too," said the girl, smiling at the woman with her face still pale, and then turned to me with a pleasant smilẹ "What you order?"
"Uh, uh rice steak," I said.
"How much it costs?"
"I don't know."
She also ordered rice steak. We sat together, the old woman, the girl, and I as though we were one in the same family. The food finally arrived. I ate like a bull and in less than 5 minutes the dish was completely wiped out while the girl only finished a quarter of her dish! The old woman was eating longans. A few flies also flew around trying to get a taste of our food like bees attracted to the sweetness of flowers but were driven away by my furious hands. The old woman and the girls seemed to be curious at my paying to much attention to the flies as though I had never seen one before.
Half an hour later the bus driver announced that everything was fixed and we were ready to depart. I paid six thousand dong or 55 cents for my lunch and climbed up the bus. The previous frightening experience had got a hold of me since then. I began to worry that something of this sort might happen again on the way. I sat on the same tiny chair as before. Although some passengers had departed, the bus was still crowded with people. People began to talk about the accident with laughers mingled in fear. We all no longer dared to go back to sleep, it seemed. Soon, they were bored of the subject and became quiet. However, if one were to pay attention on the bus, one would find one story or another of such bizarre was being told somewhere on the bus.
"Are you coming to the weđing?" said a man.
"Whose wedding?" said a woman.
"You know, about that man from Taiwan I told you? He wanted to marry a nice hard working girl in the countryside. I introduced him to Xxx"
Xxx was the name of the girl I do not recall.
"Oh, Xxx huh?"
"Yes. I am the match maker. Xxx is very lucky. She is poor and her parents are too old to work, and sick. It would be good for her to marry a rich man."
"But she speaks no language other than Vietnamese."
"Well, shés going to have to learn a new language."
"That's not easy. She's not educated in the first place. Learning a new language is hard. I tell you. It's harder than reaching heaven. What about Xxx. Is that what she wants?"
"No. But she said if it helps her parents she doesn't mind."
"Now. Is she going to go to Taiwan with him."
"Yes. Absolutely. He's making arrangement already. Heavens, do you know that he spent almost 500 dollars to get all the paper work done? But that's not all. Every time he came to town he brought tons of wines and cigarettes. He seemed to be a nice guy."
"That I don't know. I hope he is. But, you know, if I were to have a daughter, I'd rather marry her a Viet Kieu."
I sat quietly listening to the conversation. I couldn't help but mused over the conversation about the man from Taiwan and about Viet Kieu coming home to get married and all such controversial stuffs that one hated to love and loved to hatẹ
"Ah, speaking of Viet Kiee. You see this one behind me here? She's my niece. I am going to match her with a Viet Kiee."
I glanced a the girl sitting next to me for I suspected that they were talking about her. Sure enough, she looked embarrassed.
Another hour later we arrived at Bắc Cần Thơ which had similar activities and structure as Bắc Mỹ Thuận. Thus I don't have to describe in detail. If you know one, you would have little problem imagining the other. Though, to me, Bắc Cần Thơ seemed to be bigger, more crowded, cooler climate and had less beggars than Bắc Mỹ Thuận. It took the ferry a little longer to cross the river.
Once the ferry reached the other side, I knew my trip would soon be ended. I began to get nervous all of a suđen. Some people had gotten off the bus already, leaving more room. The girl was gone also. A new excitement began to take over. Now, my problem was to figure out how to get to the address that was written on a piece of paper in my hand.
The bus finally made a left turn into the bus station. Then came a sudden rush of motorcycles, and men on foot, toward the bus before it stopped completely. I found it kind of bizarre to carry a backpack on my shoulder. Thus, I carried it in my hand instead and walked toward the front door.
"Where you go? Want a ride?" said one of the drivers sitting on a motorcycle.
I shook my head but they kept on circling me and coaxing me. I was aware of being picked pocket so I tried to get out as quick as I could.
"No. I am not riding" I said. "My house is a block away."
They finally left me alone. There I stood, on Huýng Vương Blvd. which happened to be Highway 1 also. After all it was the same road leading from Saigon to Cần Thợ I continued to walk hoping I was heading in the right direction.
I had no problem finding the building. It was a block away from the bus station. However, the door was locked. There was a sign sticking out that said "Health Care Community Center". Next door was a coffee shop. I sat down at one of the small tables outside on the sidewalk and ordered myself an ice-coffee while waiting for someone to come to open the door.
Ah, here I was, sitting comfortably in a small chair, leaning back, and trying to enjoy the view of one of the busiest streets in Cần Thơ City where I would spend two months to get acquainted with. Like Saigon, the street of Cần Thơ was filled with traffics, mostly motorcycles and bicycles, running up and down nonstop. As usual, swarms of golden dusts swirled in the air and glowed in the yellow sunshine.
I had a principle in mind, well many, but abnormal ones if not bizzarre, as many of my friends both in Vietnam and abroad found. I hope I could just tell you right away what were my principles but I afraid they would be meaningless without attaching to them some real life experiences which I was glad to have faced. Besides, principle was nothing but words of mouth without actions.
I do not know if people nowadays still live on principles or what. Without principle, what is lifẻ What do we live for?
(To be continued...)
Thank you for reading.
Lam T. Hy
MY OTHER JOURNALS:
Back Home 91 (4 parts)
Back Home 93 (15 parts)
Back Home 95 (part 3 in progress)