vhnt, số 24
12 August 1995
Vô Đề
bát tuế thâu chiếu kính
trường my dĩ năng họa
thập tuế khứ đạp thanh
phù dung tác quần xoá
thập nhị học đàn tranh
ngân giáp bất tằng tá
thập tứ tuế lục thân
huyền tri do vị giá
thập ngũ khấp xuân phong
bối diện thu thiên hạ
Lý Thương Ẩn
phỏng dịch:
biết lén soi gương năm lên tám tuổi
vẽ quen tay đôi mày biếc nét nhung
dự hội đạp thanh năm ấy lên mười
áo xiêm vờn bay thắm cánh phù dung
học đàn tranh vào năm mười hai tuổi
tay chẳng rời phím bạc với cung tơ
năm mười bốn họ hàng xôn xao hỏi
vì sao còn chưa thấy lễ nghinh hôn?
mười lăm tuổi gió xuân làm em khóc
quay lưng rồi với chiếc đu con...
Mặc Thảo
(trích Hồn Nước)
Giữ Giùm Anh
Nầy em nhé, có về qua lối cũ,
Giữ giùm anh, ngày nắng nhẹ mưa thu,
Vì hồn anh, tiếc thương tình chưa đủ,
Của một lần, anh cất bước viễn du!
Nầy em nhé, có nhìn trăng trên phố,
Giữ giùm anh, tình trăng rớt bên hồ,
Rồi có ngồi, nhìn trăng em đếm hộ,
Ðã bao mùa, anh còn mãi hư vô?
Và em nhé, có về ngang phố xá,
Giữ giùm anh, hồn trong trắng ngọc ngà,
Dù ngày mai, giòng đời trôi nghiệt ngã,
Một kiếp người, chỉ là cát bụi ra (xa)!
Quách Cường
Calif. 08/11/95
Thấy bài thơ dưới đây hay hay nên gởi đến các bạn trong VHNT đọc chơi. Bài thơ này được anh NCB, cựu chủ tịch hội SAP-VN, cảm tác nhân tình cờ gặp một em bé giúp ba em đẩy chiếc xe ba gác trên cầu chữ Y vào năm 1990.
Ðứa Em Nhỏ
Một buổi chiều Sài Gòn
trời đang nóng bức
Mưa đổ xuống...
Mọi người tất tả qua cầu,
xuống cầu
Tôi chợt thấy em,
một đứa bé ở tuổi lớp hai, ba
gồng người,
trút hết lực trẻ non,
gắng từng bước một,
nhích đôi chân nhỏ nhắn.
Nhưng...
chiếc xe ba gác,
không cao hơn em song quá đầy và nặng!
Cha em cúi người,
gắng từng bước,
thân gầy kéo chiếc xe.
"Này cố lên!"
Em lại cố đẩỵ
Lịch sử như phút chốc ập về,
tôi bỗng chợt ước mơ:
Phải chi em cũng là Phù Ðổng!
Nhưng...
mưa vẫn đổ!!!
Nước mắt tôi rơi, hay trời khóc?
Chỉ thấy ướt nhòa,
và vị đắng chạy dài trong từng tế bào, mạch máu!
Ở tuổi em,
tuổi của sách vở,
đồ chơi,
nụ cười
và ước mơ xanh như khoảnh biển dài ôm quê hương hình chữ S.
Sao em lại ở đây?
Giờ này?
Và đứng làm chi vào vị trí đó?
Bỗng nhiên,
tôi cảm thấy em khổ,
nỗi khỗ mà có lẽ chính em chưa bao giờ nhận thức!?
Vì cũng có thể,
em đã chưa bao giờ có được một phút thật vui!!?
Ngày mai,
rồi cũng như ngày hôm nay.
Em vẫn lại đẩy xe,
và cha em vẫn kéo.
Cái chu kỳ oan nghiệt đó,
sẽ đuổi theo em,
từng ngày,
ngàỵ...
Tôi bỗng sợ cái tương lai không xa,
cậu bé ngày hôm nay,
sẽ thế chỗ kéo của cha!
Và con của em,
nếu có, lại sẽ đứng vào chỗ em...
đẩy tiếp!!!
Rồi mưa vẫn sẽ rơi,
xe vẫn nặng,
và,
cầu vẫn dốc như đường biểu diễn parabol!
Em!
Tôi mong mọi người cũng biết em,
và đau,
đau thật sâu như chính tôi cảm thấỵ
Ðể,
đừng lý tưởng mông lung,
đừng hận thù, rẽ chia
cho một ngày mai xa xôi nào đó!??
Mà hãy đau cùng một niềm đau,
chia nhau từng niềm uất nghẹn,
cảm nhận được thân phận mình:
Người Việt Nam!
Và cái đất nước cùng mang tên ấy!
Ðể
cũng kéo,
cũng đẩy!
Nhưng không phải chiếc xe,
bẩn thỉu và vô tri như vậy!
Mà là nước Việt,
và Dân Tộc ta!
Cùng tiến nhanh lên với cộng đồng thế giới!
Ðể em, sẽ thoát kiếp đọa đày:
ung dung, mỉm cười trong lớp học,
nghe cô giáo giảng bài,
từ a, b đến đại số, đạo hàm,
rồi computer và nhiều... nhiều nữa!
Ngày mai!
Tương lại!
Tôi sẽ chờ được thấy em trong đó!
Với bạn của em,
Với con, và cháu của em!
Tôi mong!
Sài Gòn
Nguyễn Công Bằng