vhnt, số 47
7 September 1995
Trong số này:
+ thư tín / vhnt
+ thư bạn đọc
+ post 1 - thơ: Chẳng Hiểu Sao, Hoàng Trâm
+ post 2 - thơ, Đà Lạt Trăng Mờ, Hàn Mặc Tử
+ post 3 - thơ, Nha Trang Tôi Vẫn Nhớ, Cuong dat Quach
+ post 4 - thơ, Bên bờ hư vô , K Vuong
+ post 5 - thơ, Cảm nhận Mỹ, Pham Uyen Nguyen/Augustine Pham
chào các bạn,
Trong đời sống mà có được một người bạn thân đã là một may mắn, khi có cả một khối bạn cùng chia sẻ một sở thích thì lại càng may mắn hơn; người may mắn là người có sở thích, và nếu sở thích là một niềm vui đem đến cho mình hạnh phúc hoặc những giây phút nhẹ nhàng thoải mái, thì đời sống không còn nặng nề và chật hẹp nữa. Tôi đang muốn nói đến tâm tình của những kẻ yêu chuộng văn chương nghệ thuật trên diễn đàn vhnt này. Mong rằng mỗi ngày vhnt bỏ vào hộp thư điện tử của bạn một luồng gió nhẹ và một chút thân tình.
Hôm nay vhnt nhận được thư của anh Lê Phú, một cây viết rất quen thuộc của vhnt từ ngày đầu mới thành lập. Thư của anh Lê Phú đã làm tôi rất cảm động. Anh Phú sắp sửa đi nghỉ hè xa và sẽ vắng mặt một tháng. Một tháng vắng bài anh viết thật là một mất mát, tuy nhiên cũng mong anh có một chuyến nghỉ ngơi thoải mái, nhiều kỷ niệm đẹp ở quê hương, và khi anh trở về, anh sẽ lại viết cho chúng ta những đoản văn đượm tình quê hương. Xin cảm ơn anh Phú.
thân ái,
PCL/vhnt
oOo
Chi Lan mến,
Thấm thoát mà tôi đã hân hạnh tham dự với vhnt hơi lâu, dễ chừng hơn hai tháng thì phảị Bên này thì giờ trôi đi nhanh đến độ chóng mặt. Quay đi ngoảnh lại thế mà đã hơn 20 năm xa quê hương, một phần ba tuổi đời sống đời lưu lạc. Cám ơn vhnt đã giúp tôi kéo lại những giây phút thoải mái trong đời. Quả thật nhờ những bài văn, câu thơ mà một ngày trong sở như cảm thấy ngắn đi, mức stress cũng giảm nhiều. Mỗi ngày đến sở đẩy cánh cửa vô văn phòng, trước kia chán ngán bao nhiêu thì giờ lại nô nức bấy nhiêụ Việc đầu tiên là logon cái system đã rồi hãy hay. Nhìn thấy vài cái emails từ saomai.org rồi tôi mới mỉm một nụ cười thoải mái đi làm những công việc khác như rót cho mình ly cà phê hay trà, tản vòng quanh chào hỏi mọi người xong rồi đặt mình vào chiếc ghế nệm êm ái, thưởng thức ngụm cà phê thơm tho mà mắt thì không rời những dòng chữ Việt mến yêu trên màn ảnh.
Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Tôi muốn nói vài lời cảm ơn Chi Lan, Việt và những bạn trẻ khác. Tôi ao ước vhnt càng ngày càng lớn mạnh, mọi người chia xẻ với nhau những niềm vui buồn như trong cùng một gia đình. Hãy cùng nhau góp sức giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt. Hãy cầm lấy ngọn đuốc soi đường để những thế hệ mai sau theo dấu mà đi. Có như thế là nhờ công sức của các bạn hết đó.
Cuối tuần này tôi sẽ đi nghỉ hè 4 tuần. Về lại quê hương để dàn xếp một vài công chuyện gia đình và cũng trở về để ngắm nhìn lại quê mẹ, thở lại bầu không khí êm đềm của thuở xưa. Hy vọng chuyến đi sẽ thổi lại cho tôi một luồng gió mới, và nương theo đấy khi trở lại đây tôi mong sẽ có nhiều điều mới lạ để viết hầu các bạn.
Tạm biệt vhnt. Chắc chắn khi về lại đây, ngày đầu tiên đến sở lòng tôi sẽ vui như nở hội khi logon check emails thấy tràn đầy những bài từ saomai.org.
Rất cám ơn Chi Lan và vhnt.
Phú Lê
oOo
Vài cảm nghĩ rời vụn
Anh Phú thân mến,
Cả tuần nay Lan thấy vắng bài anh, đã hơi lo lo rằng không biết anh có khoẻ, hay anh chán vhnt nên không gửi bài nữa. Cho đến hôm qua nhận được bài "Mê Sách" của anh Lan mới thở ra nhẹ nhõm.
Trước hết cho Lan cám ơn anh riêng, với sự giúp đỡ của anh từ lúc gây quĩ cho nhạc sĩ Văn Cao hồi tháng 7. Từ những đóng góp và thân tình của nhóm người ủng hộ cho quĩ, từ đó đã khuyến khích Lan lập nên cái văn học nghệ thuật forum này. Chỉ trong vòng có 2 tháng, số đọc giả gia tăng và không khí thân mật trao đổi của mọi đọc giả đã làm Lan rất vui. Cám ơn anh Phú đã dành cho nhóm vhnt này lòng ưu ái, đã đóng góp gửi những bài viết đầy tình cảm, đầy kỷ niệm quê hương. Từ những bài viết của anh, Lan và đọc giả đã hiểu thêm về vẻ đẹp và văn hóa của VN.
Anh đi nghỉ hè cả 1 tháng trời, trong thời gian vắng anh, vhnt sẽ thiếu vắng bài viết của anh, thật là buồn. Nhưng nghĩ rằng anh sẽ về thăm lại quê hương thì Lan lại mừng cho anh. Hy vọng anh và gia đình có những giây phút đoàn tụ ấm cúng, chúc anh có được thời gian nghỉ hè thoải mái nhất, êm đềm nhất. Và xin anh cũng nhớ ghi nhận tất cả mọi cảm xúc trên quê hương, để khi anh trở về Mỹ, anh sẽ có thật nhiều ấn tượng đẹp để ghi lại, để viết và gửi cho vhnt.
Trong một tháng vắng anh, Lan và các bạn đọc sẽ nhớ đến anh, sẽ mong từng ngày anh trở lại. Chúc anh một chuyến đi bình an, may mắn, ý nghĩa và vui nhiềụ
À còn một điều này nữa, nếu anh có dịp ra Bắc, có về Hà Đông, cho Lan gửi lời hỏi thăm quê hương. Nếu anh có dịp ngồi ở một băng ghế nào bên hồ Gươm Hà Nội, nhờ anh hỏi thăm gốc bàng, hàng me, cây phượng, và những chùm bằng-lăng dùm Lan nhé, anh hỏi chúng rằng hè vừa rồi có nhớ một cô Việt kiều mỗi chiều ngồi ngắm mặt hồ, nhặt những cánh phượng đỏ với một vẻ ngơ ngác lạc lõng :).
Thân mến,
Phạm Chi Lan
oOO
Chào anh Tiến,
Cám ơn đã chia xẻ những ý nghĩ của anh về chuyện mê sách. Quả thật đời sống đôi khi sẽ không còn ý nghĩa nữa nếu vắng đi thú đọc sách, ngâm thơ và nghe nhạc. Theo tôi biết thì có nhiều người cưng sách hơn anh với tôi nhiều như là một anh bạn của tôi hồi ở VN. Anh này đã trịnh trọng bọc gáy da viền vàng cho tất cả những cuốn sách quý của anh và độc tài đến nỗi cấm cả vợ con chớ được mó tay vào những quyển sách đó. Anh nói đúng, tôi đã và đang mơ ước hoàn thành giấc mộng về hưu với tủ sách làm bạn. Thiếu chúng chắc đời sống tôi vô nghĩa.
Nghe anh tả giấc mơ sau này về hưu sống trong căn nhà nhỏ nhìn ra vịnh Hạ Long làm tôi thèm quá. Giấc mơ hồi hương dĩ nhiên là một trong những giấc mơ to lớn của người Việt hải ngoại. Hy vọng ngày nào đó mình sẽ được gặp nhau trên quê hương yêu dấu để cùng chia nhau chén trà hay một quyển sách hay.
Phú Lê
Chẳng Hiểu Sao
Họ đang hối mùa thu đã đến
Có tâm sự hãy thác dòng thơ
Em còn chi để viết bây giờ
Ý cạn rồi tâm tư trống vắng
Bước ra ngoài hốt ba hạt nắng
Rớt từ mặt trời trốn ngủ say
Giấc mộng vùi phủ trắng áo mây
Viền nắng loáng đam mê kỳ lạ
Mãi tìm hoài khung trời cuối ngã
Gió thu nào tưởng tiếng anh than
Không có em ngõ nắng chiều vàng
Chiều nào cũng tưởng thu nhung nhớ
Mấy mùa qua lời buồn bỏ dỡ
Để bây chừ ngó thấy ngơ ngơ
Chẳng ai than như rứa bao giờ
Tự nhiên thèm tiếng than dễ sợ
Mối tương tư xin đừng tháo gỡ
Em muốn hồn mình mãi trong anh
Để cô đơn lúc vắng bạn tìm
Anh lại thấy em vào ký ức
Trên lối dài vu vơ ảo ước
Chẳng hiểu sao mình cứ mịt mù
Tưởng như cuối trời có ánh thu
Hoàng Trâm
Để đón mùa trăng đầy 1995 đọc lại bài thơ, hay thì rất hay, nhưng hình như hơi vô lý. Đêm trăng sáng, sao sông Ngân Hà lại "nổi giữa màn đêm" được nhỉ? Bài thơ phải là tổng hợp của những đêm tác giả tình tự cùng bầu trời Đà Lạt! :)
Đà Lạt Trăng Mờ
đây phút thiêng liêng đã khởi đầu
trời mơ trong cảnh thực huyền mơ
trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
như đón từ xa một ý thơ
ai hãy làm thinh chớ nói nhiều
để nghe dưới đáy nước hồ reo
để nghe tơ liễu run trong gió
và để xem trời giải nghĩa yêu
hàng thông lấp loáng đứng trong im
cành lá in như đã lặng chìm
hư thực làm sao phân biệt được
sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm
cả trời say nhuốm một màu trăng
và cả lòng tôi chẳng nói rằng
không một tiếng gì nghe động chạm
dầu là tiếng vỡ của sao băng
Hàn Mặc Tử
(TP sưu tầm)
Nha Trang Tôi Vẫn Nhớ
Anh sẽ nhớ về ngôi trường KIM YẾN;
Cùng ÐĂNG KHOA ngày học trốn liên miên;
Nay TÍN MỸ; mai LIZ; mốt café HỒNG;
Và những buổi cùng em trong TÂN TIẾN.
Anh sẽ nhớ bờ CAM RANH cát trắng;
Những HÒN CHỒNG, CẦU ÐÁ, ngọn HẢI ÐĂNG;
Và LAM SƠN, DỤC MỸ với NINH HÒA;
Ôi ÐỒNG ÐẾ cùng những đêm trăng sáng!!!
Anh sẽ nhớ vào những đêm trăng sáng;
Anh với nàng cùng dạo biển NHA TRANG;
Kia BÃI DƯƠNG thấp thoáng dưới trăng vàng;
DUY TÂN ấy, con đường tình đa dạng.
Anh sẽ nhớ MẢ VÒNG hay XÓM BÓNG;
Ðường về THÀNH, đường của tuổi chạy rong;
Ôi GIA LONG, với những buổi chiều ròng!!!
Nhà Thờ Ðá, nơi anh cầu hy vọng.
Anh sẽ nhớ ồ đây là Phước Hải;
Và Nguyễn Hoàng, Chợ Mới lắm đổi thay;
Bạch Ðằng kia, hay Biệt Thự u hoài;
Nơi Hưng Ðạo em nhìn anh ưu ái.
Anh sẽ nhớ nào Hòn Che, Hòn Yến;
Nào Hòn Rùa, nào trại cá Trí Nguyên;
Nơi Bãi Sỏi, ta nhìn nhau âu yếm;
Bên Bãi dài, mơ ước chuyện tơ duyên.
Anh sẽ nhớ và ôi anh sẽ nhớ !!!
Nha Trang là tình, của những tình thơ !!!
Quách Cường
Calif. March-1995
Bên Bờ Hư Vô
Chán ơi, Chán hỡi, đâu rồi?
Mi mau kéo ghế lại ngồi bên ta
Nơi này chẳng một bóng ma
Người đời bận rộn, bỏ ta thẫn thờ
Có ai là kẻ dại khờ?
Không ham vật chất, hững hờ công danh?
Trút đi gánh nặng vây quanh
Cuộc đời hư ảo, tranh giành gì cơ?
Ta như lạc bước trong mơ
Tìm hoài lối ngõ bên bờ hư vô
August '95
DKV
Cảm Nhận Mỹ
1.
Tôi đã đến đây
bờ Đông nước Mỹ
cùng đàn chim sẻ ríu rít bình dị
cùng tiếng ve ray rứt nuối tiếc mùa hè
như Quê Hương
2.
Trường đại học Penn State đẹp lặng lẽ
nhữg cây phong già
chớm thu nhuộm vàng, lá ươm vàng rất khẽ
những chú thỏ xám, sóc nâu tung tăng sân trường
dường như cũng biết mĩm cười cùng người qua lại
tiếng chuông nhà thờ ngân vang như đang ngấm dần vào không gian vô tận
bầu không khí của bình yên và tự tin.
3.
Tôi mỉm cười chào đáp bất cứ ai gặp trên đường
như phong tục Mỹ
như chị lao công Mỹ dừng tay vén tóc
như anh lính gác to cao trông rất dữ dằn
đã nở nụ cười hiếu khách khi tôi vừa đặt chân xuống phi trường
những bạn trẻ của đất nước bờ Tây Thái Bình Dương
như tôi, lớn lên chỉ biết về cuộc chiến trên sách vở
bắt tay tôi niềm nỡ
"Ô, Việt Nam! Nhất định tôi sẽ đến thăm!"
"Vì sao?"
"Một thách thức thú vị."
4.
Tôi đặt chân trên quảng trường phố Wall
bối rối trước tốc độ náo nhiệt cơ quan tài chính
thầm nghĩ có một ngày khu phố Hàm Nghi của Sài Gòn yêu thương...
và một chút tò mò,
tôi tìm đến chạm tay vào tượng Nữ Thần Tự Do
khẽ rùng mình một thông điệp mơ hồ
của lòng cảm thông bè bạn
của lòng tha thứ
của hòa bình, đối thoại
và cùng mơ cuộc làm ăn
Pennsylvania & NewYork, 8/95
Pham Uyen Nguyen