vhnt, số 75
4 October 1995
Trong số này:
+ Thư tín
+ 1 - Back Home 95 ( part 9), bút ký Lam T. Hy
+ 2 - Truyện của Bằng, truyện ngắn Thái Nguyên
Khi chị Lan giao vhnt cho tôi cách đây mấy hôm, không biết như thế nào chúng tôi đã sót bài bút ký Back Home phần 9. Vì vậy mà phần 10 đã được đăng trước, nhờ 1 bạn đọc nhắc nên tôi đã lục tìm lại để đăng trong số này. Xin cáo lỗi cùng anh htl và các bạn.
Trước khi lên đường, cô chủ bút bảo sẽ nhớ vhnt nhiều! Tôi nghe giống như 1 người mẹ lo lắng vì sắp phải xa cách đưá con yêu quí cuả mình vậy :) Cô cũng hứa là sẽ có 1 vài bài bút ký cho chuyến đi này, các bạn đón xem. Hình như tối nay cô sẽ về lại Dallas, bạn nào có chuyện cần nói với cô có thể gởi thơ được rồi.
Việt/vhnt
Back Home 95
(Part 9 - continued)
Early morning of May 27, 1995 I woke up half asleep but filled with energy and excitement. I was about to embark a journey southward by bus to Cần Thơ. My backpack was so small that I couldn't pack all my belongings into it. I had to give up a few items I didn't need. Then, I realized one item I needed most but in no way I could take it with me, my walking shoes. I didn't want to wear it but taking it with me would be a pain. Thus I left it behind for a later trip.
I was wearing my usual clothes, a pant, a T-shirt, a cap, and sandals all old if not torn. My backpack was also old and dusty but still looked nice. Thus, I even went a step further by using my knife-jack to give it a few scars here and there which I later on regretted. Now, not only it was old and dusty but torn also!
There, who would imagine I was a Viet Kieu, I thought to myself.
"How do you plan to get to Cần Thơ now?" said my host.
"Well, I will take a pedicap to Bến Thành Market and then take a 3-wheel shuttle (xe lam 3-bánh) to Miền Tây Bus Station. From there, Íll take a bus to Cần Thơ," I said confidentially.
"You know that Mrs. Sương had a car coming to and from Saigon very often, right? Why don't you share a ride with her? It's very convenient, fast, and safe."
"That's okay but I want to experience riding the bus."
"Well, then, Trung will drive you to the bus station."
"Thanks."
I wanted to refuse the offer because I liked to do it my own way but I couldn't say nọ At 8 AM Trung drove me on his motorcycle to the bus station.
"Hey, brother Trung, could you please stop at any jewelry shop so that I can exchange some money. Any jewelry store is fine," I said.
Trung dropped me off right in front of a jewelry store. I had never been to any jewelry store that was this small yet filled with gold!
"Excuse me," I said. "You take Traveler's Check?"
"Huh? What?" said the owner.
Never mind, he didn't know what I was talking about.
"How much for an exchange of 20 dollar bill?"
"American dollar?"
"Yes."
"Two hundred twenty thousand dong."
"Here," I said, handing him my money.
He took the money, raised it up in the air, and looked at it carefully with his head tilted. Then he handed me a stack of money which was too thick I didn't even bother to count. I put 20 thousand dong in each of my pockets and the rest in my backpack.
Although I didn't like Saigon, many days of acquainting myself with the daily life on the streets had made me somehow feel attached to it. We were riding on Hùng Vương Blvd. which eventually merged as one with Highway 1. There were construction people working on part of the road. Holes were dug and rocks were broken into smaller pieces by hands. We drove through a storm of flying dusts when passed the construction site.
"Here you are, at Miền Tây Bus Station," said Trung as he drove through the gate.
"Ah! Come. Comẹ Come," said a young man, running along us on sandals, "Where you go?"
I got off the motorcycle and said good bye to Trung. He drove off.
"Cần Thơ," I said.
"Come. Come," said the young man as he pulled me along, "hurry up please. The bus is departing. Hurrỵ Heavens, how come yoúre too slow! Please hurry up!"
"Let go of my hand will you? Stop pushing me," I said.
"But the bus is departing!" said he, still holding my arm.
There was a guard standing at the booth.
"Please! Come into the office to buy your ticket!" said the guard.
"I don't have my bus ticket yet," I told the young man.
"Don't you worry," said the young man. "You come with me and I'll take care of it."
We walked through the gate.
"Please. Go buy your ticket," said the guard, staring at me.
"Ah, come on. He's a friend, in the family," said the young man as he pushed me through.
I followed nervously. Inside the bus station there were so many buses lining up side by sidẹ Each bus had a sign hanging on the front with the name of its destination such as Cà Mau, Sóc trăng, Bạc Liêu, Cần Thơ.
"Here we are," said the young man. "Please get on the bus quickly."
"Is this bus going to Cần Thơ" I said.
"Yes. Hurry please."
"How come it says 'Cà Mau?"
"You want to go Cần Thơ, we drop you off at Cần Thơ."
"But I don't want to take 'Cà Mau's bus!"
"What's the difference? This one will get you there all the same."
"Nọ I want to get on a Cần Thơ bus."
"Oh, please. Yoúre very picky. Get on the bus please."
People on the bus were staring at us.
"No!" I said and walked toward a bus with a Cần Thơ designated sign.
"But I took you through," said the young man, running after me.
"I didn't ask you, did I?" I said.
"But... Pleasẹ Pay me two thousand dong."
"What? Pay you? What you mean pay you? I owe you nothing."
"Pleasẹ Give me two thousand dong for my service."
I gave him two thousand dong.
"Ah, here, come," said a woman standing near a bus. "Where you go?"
"Cần Thơ," I said.
"This is the bus."
I looked at the sign in the front of the bus and sure enough it was a Cần Thơ bus.
"How much it costs?" I said.
"Please get on the bus and we'll talk about the money later."
"No, I want to know now or else I go to another bus."
"Eighteen thousand dong."
"What? 18? You're kidding."
"16 then. Get on the bus please, hurry up."
"When will the bus depart?"
"In just a few minutes. Hurry please. We don't have time."
I got onto the bus and to my surprise I found the bus was loaded with boxes and bags all over the floor and under the seats. To my right there were three seats in a row, three columns. To my left, there were two seats in a row, two columns. I estimated the total of at least 50 seats in all. The roof of the bus was so low that even a short person like me couldn't stand to a full height. I could hardly walk through without climbing over the debris. There were no more available seats in the front. I stumbled my way toward the back. When I got to the miđle, I found an empty seat. There was a man sitting near the window and a girl sitting near the aisle. That would leave me the middle seat.
The seat was so small that when I sat down between them, my knees came up pushing at the back of the seat in front of me. There was no way I could sit without contact with the girl and the man on both sides of me. I sat up straight with my backpack between my legs and my hands on my laps.
"Your ticket please," said a man, swinging along the aisle like a monkey for there was no more room to walk.
"I don't have ticket," I said.
"Twenty thousand dong."
"No way," I said, "the woman over there said 16."
"She said so? Fine, 16 then," said the man, handing me a small thin ticket.
I looked at the price stamped in red on the ticket which said 15 thousand 600 dong.
"I am not going up there," said an old man standing outside near the
bus. "It's too crowded."
"But there are seats for you," said the woman.
The old man reluctantly climbed onto the bus and then he frowned. There was no more seat for him.
"This is no good. I bought a reservation for the seat ahead of time and here is my ticket. Where is my seat?" said the old man angrily.
"Sorry, your seat is taken. Please sit here on the box," said the woman. "It's as good as any seat. It's soft."
"No. I want my seat as reserved or else I am going to return the ticket."
"Please. We'll find you a seat as soon as the bus depart."
I thought of giving up my seat to the old man but I was reluctant because, where would I sit then? The old man stumbled off the bus and walked away.
"I am going to return the ticket and find myself another bus!" he yelled back.
It was so hot inside the bus that sweat began to appear on my forehead and my back was completely wet.
"Uh, excuse me," said the girl.
"Huh?" I said.
"Uh, what time is it?" she said and smiled shylỵ
"Oh, uh, it's uh ah 9 uh ah 10," I said. "9:10."
"Heavens. The bus supposed to depart at 9."
"I uh, I don't know."
There were street sellers wading up and down the bus selling fruits, drinks, newspapers, magazines...
"Buy plums please, uncle," said a girl. I shook my head.
"Please help buy plums." I shook my head again.
"Ladies and gentlemen, please give me a moment of your time while you're waiting for the bus to depart," said a man with a stack full of newspapers and magazines in his arms. "Please buy a newspaper or magazine. I have got all news you can read! Herés a story about one of the rich and famous yet ugly actors in America's film making, Tôm Hăn, known as Pho Rét Xì Cum. And here's Mai Cô Chét Sình, one of the famous black singer with a million dollar surgery nose and a skin painted white. But that's not all! More! Now, hear this. And here's Queen Al-liđa-bét divorcing the king of England, enjoying the public's attention. All, all about it. For the first time the magazine is printed in many colors with both English and Vietnamese versions for an affordable price of 2 thousand dong. You will find it nowhere but right here, right herẹ Only a few more left. This magazine will open up your eyes about luxurious life in America. It has more than 20 pages in high quality papers. Buy the magazine. Read all about it. Then tear it off to decorate your house with it or wrap your gifts or your children's book covers. See? A magazine with many many usefulness!"
The man talked and talked. When he finished talking he looked around and waited for people to buy. He was breathing like a bull.
"Hey, you boy," said the man to a newspaper boy who was drinking a
bag of ice tea next to him. "I am thirstỵ Let me drink will yoụ Damn,
talk 'til my throat all dry up and no one buy a thing. Damn, that's good.
Damn good ice teạ"
"Hey, magazine! Magazine!" I said.
"Here's one for you sir! Thank you, thank you."
"How much?"
"I said 2 thousand dong."
"1."
"Sorry I can't, sir."
"1.5 dong."
"Please Sir. Can't go lower than that. Look at the price stamped on it for yourself."
I bought the magazine, browsed through it, and then used it as a fan to cool me off.
"Your attention please!" said another young man.
"Drinks, drinks, drinks," said a girl who was trying to get onto the bus after him.
"Hey, you bitch! Damn yoụ Get off!" said the young man. "Let me do my business first. You're distracting my customers!"
He pushed the girl back down.
"Damn you!" cursed the girl as she walked away. "What a shame! Go pick on a man, not a woman, your own size!"
"Damn. You bitch. I am going to get you later." mumbled the young man and then said aloud. "My ladies and gentlemen, it's the rainy season. You can not leave the house without a rain coat. It's going to rain. Here's a small, good, portable rain coat that fits perfectly in your pocket. It's durable and easy to handle. Let me demonstrate for you to
see. See? You open it like this. There you go. And then shake it lightly like that. There. There. Hehehehe. There you go, we have a rain coat in just a flash. Then you put it on, like this, and look, you're protected from the rain!"
He took it off and folded it neatly.
"Please buy such a simple cheap yet nice and durable rain coat for a price of only four thousand dong," he continued. "For a mere four thousand dong this rain coat will keep you dry through the season and even into next year's season. I guarantee you that."
No one bought his rain coat. Once he finished talking, other sellers one after another tried to rush onto the bus. He stood with a frowning face but no one seemed to take pity on him. Those sellers who could not fight for a spot on the bus hang on outside along the windows yelling for attention. People were eating and throwing trash all over the bus and through the windows.
"Please get off the bus!" screamed the bus driver as he started the engine.
The choking of smoke was very unpleasant though everyone was happy that the bus finally moved. The temperature inside the bus decreased greatly thanks to the wind blowing through the windows. As we moved slowly out of the bus station, there were a few guards in uniform standing in the way. I tried to look through the openings among the people standing on the bus for a view in the front. The woman with her thick purse ran ahead of the bus like a duck and quickly squeezed money into the guards' hands. They accepted the money without hesitation. The bus moved on slowly. Street sellers were still hanging onto the bus trying to make a last possible sale. Dusts were rolling all over the streets, in the air.
I sat meditating quietly but my mind was not in peace. The day before I called to inform the people whom I had never met in Cần Thơ that I would come today. The secretary, through the phone, described me the direction how to get there. The problem was, I had never been to Cần Thơ and I didn't have a map of Cần Thơ with me. How to find the address was a problem but the most important thing for me right now was how to sit in this bus throughout the trip in one peace, without getting lost.
(To be continued...)
Thank you for reading.
Lam T. Hy
MY OTHER JOURNALS:
Back Home 91 (4 parts)
Back Home 93 (15 parts)
Back Home 95 (part 3 in progress)
Chuyện Của Bằng
Bằng đọc xong bức điện tín nước mắt đã lăng dài trên má. Bằng rơi nước mắt vì sung sướng bất ngờ nhưng cũng vì một dĩ vãng buồn đau kéo về bóp chặt, nhói đau trái tim
tưởng chừng chai lì theo biến cố của thời gian. Và thời gian như một cuốn phim đang quay chậm lại trong trí nhớ mờ hồ của Bằng...
oOo
Tiếng nổ ầm ầm rung chuyển vang dội cả thành phố xen lẫn tiếng súng lách tách lạc nổ xa xa. Gia đình Bằng cùng với vài gia đình hàng xóm chun vào chiếc hầm nhỏ bé vừa đủ mười mấy người ngồi san sát nhau. Thêm một tiếng nổ vang trời lung lay cả căm hầm, những hạt cát rơi lả tả theo sự rung động của mặt đất, tim Bằng như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bằng nghĩ chiếc đại phái vừa rồi rơi rất gần nơi họ tạm trú. Bằng ngước mắt lén nhìn mẹ và hai chị. Họ còn rung sợ hơn cả Bằng, nước mắt mẹ đã ràn rụa trên khuôn mặt xanh mét âu lo. Hai chị của Bằng đã khóc thút thít và không ngừng tiếng gọi "Ba ơi, Ba ơi! ".
Ba Bằng ra đi cách đây hai ngày vẫn không có tin tức. Lúc ba đi có nói tìm đường cho gia đình di tản ra khỏi nước vì ba rất "hiểu " những "người bên kia ". Gia đình Bằng di cư vào nam hồi năm 1954 và lập nghiệp ở Vũng Tàu, nơi của thùy dương biển mặn. Từ đó, Bằng sinh ra và lớn lên nơi đây bình yên trong tuổi học trò thật dễ thương đầy mơ mộng. Bằng chưa biết âu lo, sợ hãi ngoại trừ những lần Bằng không nên thân bị đánh phạt vài cây roi mây. Chiến tranh chỉ đến với Bằng qua truyền hình thủa nhỏ. Bằng chưa hề nghĩ đến một ngày nào đó chính tai mắt mình chứng kiến những tàn khốc của cuộc chiến. Là tuổi thơ nên những tin chiến sự không có lưu tâm Bằng cho lắm, nó đến rồi đi như những tin chiến sự của một quốc gia nào khác trên thế giới. Hôm nay, tất cả những hình ảnh chết chóc trên những lần tin tức mơ hồ gợi nhớ trong tâm trí bé nhỏ của Bằng. Bằng chợt nhớ đến ba còn đang bôn ba trong lửa đạn, pháo bom để tìm con đường tự do cho gia đình, Bằng hoảng sợ quá khóc thét lên:
- Má ơi, ba đâu rồi ? Mình đi kiếm ba đi má!
Má Bằng ôm con chặt vào lòng, quẹt nước mắt thút thít cố vỗ về an ủi đứa con thơ chưa đầy mười tuổi:
- Ba sắp về rồi con ạ! Một lát ba về dẫn gia đình mình đến một nơi an toàn không còn bom đạn nữa, nhé con.
Bằng nhìn mẹ để thấy đôi mắt mẹ ẩn hiện lo âu, mẹ Bằng không giấu được run sợ phiền não, ôm mặt bật khóc to. Hai chị của Bằng đến ôm chầm lấy mẹ và Bằng, cả bốn mẹ con khóc cho đến sáng. Bằng giật mình dậy trong cơn đói cồn cào bao tử. Tiếng đại pháo đã hết rơi, chỉ còn vài tiếng súng lẻ tẻ rồi lịm tắt. Tiếng huyên náo, ồn ào ngoài đường khiến Bằng muốn leo lên hầm để hít một hơi dài sau mười mấy giờ trong căn hầm ẩm thấp chật hẹp. Bằng nắm tay mẹ giựt giựt:
- Mình đi lên nhe mẹ? Mình đi kiếm ba đi mễ Hết pháo kích rồi phải không mẹ?
Bằng cùng mẹ và hai chị leo lên khỏi mặt hầm, ánh sáng đầu tiên làm chóa mắt Bằng sau gần hai ngày trong bóng tối. Bằng loáng thoáng thấy rất nhiều người chạy ra đường, có người la lối tìm thân nhân, có người khóc rên thảm thiết vì bà con bị thảm hại trong trận pháo kích, có người vui vẻ vì tin rằng chiến tranh đã chấm dứt. Tất cả như một cuộc hỗn loạn mà Bằng chưa từng thấy trong cuộc đời. Mẹ dẫn Bằng và hai chị về nhà, dặn dò chị lớn chăm sóc cho hai em rồi vội vã khăng nón đi tìm tông tích ba Bằng. Hai chị và Bằng không được phép rời khỏi nhà nên chỉ biết đứng ngồi trông ra cửa sổ mong sao cho ba mẹ chóng về. Thời gian như dài vô tận, Bằng sốt ruột thật nhiều vì chưa bao giờ Bằng phải ở nhà thiếu cả ba lẫn mẹ. Khoảng hai giờ sau, một người bạn của ba Bằng đưa mẹ về trên chuyến xích lô. Mẹ Bằng nằm bất động, mắt nhắm nghiền nhưng nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt tái xanh. Bằng cùng hai chị nắm vai mẹ gào thét:
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ ơi, mẹ có sao không? Mẹ đừng bỏ tụi con nghe mẹ!!!
Người bạn của ba vẫn đứng bên chị em Bằng bất động, nét mặc đăm chiêu có vẻ cực kỳ nghiêm trọng. Bằng đến nắm tay lay gọi:
- Bác Năm ơi! Mẹ cháu sao thế? Còn ba cháu đi với bác hôm kia đâu, sao không thấy về. Ba cháu đâu hả bác?
Bác Năm cuối xuống xiết chặt lấy Bằng:
- Mẹ cháu không có sao, chỉ vì quá xúc động, đau lòng nên xỉu đi. Còn ba cháu... đã đã... chết rồi !!!
Bằng chưa nghe rõ hết câu đã nghe tiếng hai chị khóc thét lên "ba ơi, ba ơi !!!, không ba không bỏ tụi con đâu. Ba ơi, ba..." Bằng đứng chết lặng trong giây phút bỗng òa khóc cùng hai chị...
Ðã gần một tháng trôi qua. Sau khi an táng cha của Bằng, bà nội vì buồn đau nên cứ bệnh nằm liệt giường. Mẹ Bằng làm thủ tục cho nội vào bệnh viện điều trị nhưng chính phủ bảo nhà thương thiếu nhân lực và phương tiện sau khi "Mỹ ngụy " rút đi đã đem đi và phá hủy những dụng cụ y tế. Bây giờ chỉ dành riêng cho "chiến sĩ " và gia đình "liệt sĩ ". Ðúng một tháng sau khi ba Bằng qua đời, bà nội trút hơi thở cuối cùng lìa xa cuộc đời bi khổ. Chỉ trong vòng một tháng nhà Bằng phải chịu những hai đám tang, căn nhà trở nên buồn ảm đạm u ám. Bằng và gia đình tưởng chừng nước mắt không hề khộ Bằng đi lên nhà trên gặp chị khóc, đi xuống nhà dưới lại thấy mẹ ôm chiếc áo của ba thút thít, Bằng không thể nào cầm được nước mắt chảy quanh đôi má.
oOo
Thắm thoát mà đã hai năm, Bằng đang học lớp bảy trường Trung Học Vũng Tàu. Cùng trang lứa với bằng những đứa bé thật hồn nhiên, ấu trĩ. Họ phá phách cười đùa coi cuộc sống lầm than hiện hữu như một cuộc khôi hài. Miền Nam nước Việt đã hoàn toàn rơi vào sự thống trị khống chế của chế độ Cộng sản phương bắc và đàn anh Liên Sô. Mỗi buổi đến trường của Bằng không còn thú vị như xưa, không còn hồn nhiên như thủa trước. Nhà trường đang ráo tiết theo phương sách của đảng và nhà nước nhét vào đầu tuổi thơ những hận thù "anh em bán nước ", những tôn vinh "anh hùng dân tộc." Những bài toán học không còn là "con thỏ, con cua, trái chanh, quả quít " mà thay thế vào đó những "xác chết quân thù ", những cái tôn vinh sự giết chốc của "thần đồng dân tộc". Bằng cảm thấy chán nản trường lớp, nhất là khi tan học nhìn những đứa bạn có cha mẹ đưa đón, ríu rít nắm tay trên đường về. Lúc đó Bằng chỉ biết cuối đầu lủi thủi đi trên những chiếc lá xác sơ và hồi tưởng lại tuổi ấu thơ của mình. Cái tuổi mà Bằng có ba đưa đón. Ôi! hạnh phúc nào hơn khi Bằng ra khỏi cổng trường đã thấy cha Bằng đợi sẵn dang tay đón nhận đứa con yêu quí vào lòng. Bằng thật nhớ, thật thèm đôi tay rắn chắc ấy của ba nhấc bổng lên cao mỗi khi đón Bằng tan trường.
oOo
Ở Xóm Mới của Bằng có con Thủy là "dễ thương " nhất vì nó không có coi Bằng "khác biệt " như những đứa trẻ khác. Nó không có gọi Bằng là "gà mái " hay là "gà trống không cựa " vì Bằng không có chịu chơi đánh lộn với đám con nít khác xóm. Nó hay chơi thả diều với Bằng và khóc thút thít mỗi khi con diều của nó đứt dây bay mất. Mỗi lần như thế Bằng phải vỗ về nó rằng:
- Thủy đừng có khóc "nam nhi rơi đầu, không rơi lệ " mà. Ðể Bằng làm con khác cho Thủy nhe?
- Ừ, "Nữ nhi rơi lệ, không rơi diều " phải không? Bằng cho Thủy con diều này đi, mai Bằng chơi con khác vậy.
Thế là Bằng không "rơi lệ " nhưng mất con diều buồn đến "méo mặt " nhưng còn hơn nghe con "lệ Thủy " ca "cải lương " não ruột đến phát buồn ... buồn ngủ chết đi được.
Mỗi buổi chiều tan học, Bằng ra mé ao sen thả diều cùng Thủy. Nhìn hai cánh diều bay cao trên không trung Bằng cảm thấy lòng mình chơi vơi diệu vợi. Thủy nắm tay Bằng lay gọi:
- Bằng đang nghĩ gì vậy?
- Bằng đang nghĩ không biết trên những tầng mây đó có thế giới bên kia thật không?
Bằng chỉ tay lên những làn mây xanh bay lơ lửng.
- Còn Thủy đang nghĩ gì ?
- Thủy hả? Thủy đang nghĩ... nếu... nếu chúng mình là hai con diều kia thì vui nhỉ! Mà không, làm hai con chim bay sướng hơn, khỏi sợ bị đứt dây.
- Nhưng hai con chim sẻ bị tụi xóm Vườn bắn cũng đâu khác hai con diều bị đứt dây.
- Rồi hai con chim được bà tiên biến thành hai con sóc khác, có phải vào rừng chơi với nhau vui không? Thủy chu miệng cãi.
- Nếu như tụi nó chỉ bắn được có một con nằm dảy dụa, còn con kia bay mất. Rồi hai con chim có vào rừng với nhau được không? Bằng vừa nói vừa quay đi tìm mảnh giấy nhỏ trên cỏ
- Con chim bay mất nhất định là Bằng nhát gan bỏ chạy, không bỏ bay mới đúng!. Bằng không có "tốt " với Thủy đến độ "cùng chung sống chết ! ".
Bằng quay sang bờ cỏ nhặt mảnh giấy vụn, lắc đầu nói to:
- Bằng không muốn nói đến CHẾT nữa!
Mắt Bằng đỏ hoe, cuối xuống cặm cụi xé mảnh giấy thành một vòng tròn có một lỗ nhỏ ở giữa như chiếc bánh xe. Bằng xé một chỗ mở đường móc mảnh giấy vào cọng chỉ diều đang căng thẳng tấp lên cao. Bằng đẩy mảnh giấy lên, tay giựt giựt cho gió đưa mảnh giấy từ từ cao tít tận chân mây.
- Bằng làm gì thế? Con diều của Bằng đâu biết coi giấy đâu?
- Nó không biết nhưng ba của Bằng biết !!!
- ?????
Bằng kể cho Thủy nghe một chuyện Bằng đã đọc trong sách Tuổi Hoa cách đó đã lâu. "Một thằng bé mồ côi cha từ nhỏ, nó rất thèm được gọi cha, được cha nó trìu mến thương yêu như những đứa trẻ khác có nhưng đó là một ước mơ thật bình dị mà nó không bao giờ thực hiện được. Có một hôm nó không chịu ngủ cứ khóc mải và hỏi mẹ nó cha nó ở đâu. Mẹ nó chỉ quẹt nước mắt chỉ lên trời bảo cha nó đã được về trời. Nó phải ngoan đi ngủ rồi mai đi học để biết viết thư cho cha nó. Ðến khi nó biết viết, mẹ nó
làm con diều thả bay cao và cột mảnh giấy nhỏ theo sợi chỉ đưa lên trời cho cha nó xem".
Thủy dụi mắt và nắm lấy tay Bằng:
- Thủy tin là ba của Bằng biết được!!!.
- Bằng ơi, Bằng! Về mẹ biểu, lẹ lên đi Sài Gòn cho kịp chuyến xe. Chị lớn Bằng gọi vội vã.
- Bằng đi Sài Gòn làm chi vậy ? Thủy thắc mắc hỏi.
- Bằng cũng không rõ, chắc đến nhà bác có giỗ.
- Bằng về nhớ mua kẹo cho Thủy đấy nhé, không thôi Thủy gọi Bằng là con "gà..." đó. Thủy nháy mắt trêu Bằng.
- Thủy giữ con diều hộ Bằng nhé ! Bằng sẽ mua cho Thủy ăn kẹo đến sún cả răng luôn.
Bằng nheo mắt lại cười và đưa dây diều cho Thủy giữ.
Về đến nhà, Bằng thấy mẹ có vẻ buồn lắm. Mẹ lấy cho Bằng hai chiếc áo ấm, một mặc vào người và một nhét vào giỏ của hai chị rồi căn dặn:
- Con phải nghe lời hai chị nhé, lên nhà bác rồi mẹ sẽ đi sau. Mẹ phải lo bán cho hết buổi chiều.
Hình như mắt mẹ ướt đỏ, giọng nói mẹ rung rung, đôi tay mẹ rung lên nhè nhễ Bằng nhìn mắt mẹ như chứa cả một trời yêu thương. Mắt mẹ âu lo như ngày nào bom đạn rơi kề cận. Bằng xiết tay mẹ trấn an:
- Con nghe lời hai chị mà, mẹ đừng lo. Con đến nhà bác đã nhiều lần rồi mà.
Hai chị hình như cũng đã thấm ướt cả khóe mắt. Chị lớn ồm chầm mẹ, nước mắt đã chảy nhanh trên áo. Mẹ xoa đầu Bằng và nắm tay chị kế với ánh mắt thật khó tả, ánh mắt đầy tình thương và lo lắng. Mẹ lau nước mắt và đẩy chị lớn ra thầm nói gì Bằng không nghe được, chỉ thấy chị gật đầu lau khô khóe mắt và nắm tay Bằng đi ra khỏi cửa. Ba chị em bước đi nhưng thỉnh thoảng nhìn lại vẫn thấy mẹ nhìn theo như muốn căn dặn, nhìn kỹ một lần bóng dáng những đứa con thơ. Con đường từ nhà ra đến trạm xích lô không xa lắm, nhưng sao Bằng thấy hai chị lê bước rất nặng nề như trải qua một xa mạc dài lắm. Riêng Bằng cứ nghĩ đến Sài Gòn chơi với mấy anh họ và được bác thương như cha làm Bằng thích lắm. Rồi mai mẹ bán xong chợ chiều sẽ đón Bằng và chị về sau khi tan giỗ.
(còn tiếp)
Lãng Tử Nhân