vhnt, số 64
23 September 1995
Trong số này:
+ 1 - thơ, Chiều Hoang, Thái Văn
+ 2 - thơ, 1994, Ian Bui
+ 3 - thơ, Rứt Ray, Trương Nguyễn Thi Thanh
+ 4 - thơ, Nhớ, Trần Vũ
+ 5 - thơ, Một Lần, Cường Hoàng
+ 6 - trò chơi, Mùa Thu của Vân Hà, Tien Doan
+ 7 - văn, Nhành Mộc Lan Đã Xa, Sung Nguyen
+ 8 - nhạc, Nhạc Lê Tín Hương
+ 9 - bút ký, Back Home 1995, Lam T. Hy (continue)
Chiều Hoang
Thơ ai viết lạc lòai trên mấy nẻo
Hồn đi hoang sáu cõi vẫn u mê
Tiếng chuông nào vẳng tiếng...
Dẫn nẻo về
Trời Ðao Lợi,
Thiên Thai?
Ai có biết?
Bước em đi
Ðường mòn hay sương tuyết?
Chiều bâng khuâng
Nắng tắt liệm kín hồn
Cung đàn xưa thấp thoáng bóng hoàng hôn
Mây quá khứ vẫn trôi...
Bay, bay mãi...
Thái Văn
Hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, đến đỗi tối hôm qua phải đốt lò sưởi cho ấm bớt. Thật ra thì cũng không đến đỗi nào, nhưng vì mình thích ngắm lửa nên lợi dụng khí hậu bất thường này để xài bớt đống củi dư lại từ mùa đông năm ngoái cho rồi. Ngồi nghe lửa kêu tí tách chợt nhớ lại bài thơ làm mùa thu năm ngoái nên đăng lên đây cho bạn đọc đỡ buồn...
Rụng thơ hôm lá gọi thu
Ðau lòng thế kỷ chu du nhạt nhòa
Ra sân nhặt tiếng ơi à
Ép trong cánh trắng đợi lòa con tim
'94
ianb
Rứt Ray
mỗi ngày tôi viết một vần thơ
thế nhưng chẳng thể gởi bao giờ
bởi người mà tôi luôn vương vấn
một tháng bao ngày vẫn thờ ơ
tôi biết người chẳng phải của tôi
nhưng tôi hay dỗi, dỗi để rồi
trở về khoảnh đời thơ dại ấy
con bé hay vòi, thế rồi thôi!
Trương Nguyễn Thi Thanh
Nhớ
Anh buồn lắm mỗi khi hè vắng Phượng
Mỗi chặng -dường là mỗi bước cô liêu!
Lòng tan biến thành tro tàn nắng hạ
Gió ban chiều cứ mãi kéo anh xa.
Giờ bên anh chỉ còn chiều xa lạ
Ở nơi xa, Phượng ơi! Em có biết?
Mỗi khi hè giờ có gió đông qua!
Cơn mưa hạ làm anh băng giá quá.
Chiều vắng em buồn dâng muôn vạn nẻo,
Ngày qua ngày, năm tháng mãi trôi theo
Anh vẫn cố tìm em trong nắng hạ
Nhưng tiếc rằng, có gió chớ không hoa.
Mến tặng những người yêu Chiều Hoa Phượng trên VHNT.
Trần Vũ
Hè 95
Một Lần
mến tặng BK
Này em, quay lại một lần
Cho tôi hôn nhẹ lên vầng trán yêu
Một mai nhung nhớ em nhiều
Chút hương tình ấm những chiều lê chân
Này em , quay lại một lần
Cho tôi lau giọt lệ trần trên mi
Thôi em, khóc nữa mà chi
Mưa bay đủ để người đi ngại ngần
Này em , quay lại một lần
Cho tôi gỡ sợi tóc quần bên môi
Hãy cười dù chỉ gượng thôi
Hành trang tôi đó , đoạn đời gian truân
Này em, quay lại một lần
Cho tôi uống cạn hết phần thương đau
Ẩn trong đôi mắt vương sầu
Mong em chỉ biết một màu ái ân
Này em hãy đến thật gần
Cho tôi hôn nhẹ một lần nữa thôi!
CMH
9/1995
Các bạn mến,
Nhân đọc đoản-văn "Mùa Thu" của Vân Hà, vhnt #60, thấy hay hay nên Ngoan Đồng nghĩ ra trò chơi mới, chẳng biết có ai chịu chơi với Ngoan Đồng hông? Trò chơi này dễ lắm, cần bốn hay năm bạn tự-nguyên thôi. Nhưng càng nhiều người chơi thì càng dzui.
Trò chơi này là trò chơi XẾP CHỮ cho đoản-văn của Vân Hà thành bài thơ, cho Vân Hà có một kỷ-niệm vui về mùa thu. Mỗi người tự-nguyện chỉ phải xếp chữ cho 1 paragraph thôi. Các bạn nghĩ sao? Nếu để mình Ngoan Đồng "độc-tấu" thì e rằng thơ không hay, mà lại kém phần hào-hứng.
Ngoan Đồng bắt đầu nhé. Mời các bạn tiếp theo. Xin tạm gọi là:
Mùa Thu Của Vân Hà
Xào-xạc đâu đây tiếng lá vàng
Rạo-rực tâm-hồn lúc thu sang
Thu phân thổn-thức lòng cô gái
Yêu thu trong thơ, nhạc mơ-màng
DMT (Lão Ngoan Đồng)
22Sep95
Nhành Mộc Lan Đã Xa
tặng em và những ngày tháng học trò
Tôi ở tuổi hai mươi, em vừa tròn mười tám. Ngày đó tôi yêu hoa Mộc Lan, còn em mong thành hoa Mộc Lan. Có rất nhiều nhũng buổi chiều vàng, hai đứa lang thang, đạp xe đến tận cùng của các con đường. Chuyện nhỏ nối chuyện to, muôn đời không hết. Tuổi hai mươi khờ dại của tôi không xác định nỗi tình yêu (!)
Em như nhành Mộc Lan trắng muốt, nồng nàn trong sương sớm. Tôi như kẻ mất hồn, thả mắt trôi ngoài cửa giảng đừơng. Ngày đuổi bắt đêm, đêm lại bắt ngày; tôi chưa nói được một lời xin tình áị Nâng niu em như nhành lan trắng - lời yêu chạy trốn tận đáy tim. Ai biết mà tìm.
Em bên tôi vẫn cô bé ngày xưa, vẫn hờn trách, giận hờn vô cớ, nhưng trong mắt nhiều chờ mong hơn trước. Hỏi ai đây? Làm sao tôi biết được. Muốn nói lời yêu, đã đến cuối con đường. Quay trở lại mọi điều thành mới mẻ. Dẫu trong tim, thêm một dấu tình yêu.
Em đi xa vào một ngày không có nắng. Lời dỗi hờn qua trang vỡ học trò. Còn đâu nữa lời hẹn hò tôi sẽ nói; nuối tiếc chào em, nhành mộc lan trắng đã xa.
Sung Nguyễn
Daytona, mùa học cuối 1995
chị Lan mến
em có thắc mắc là không biết bài gởi về có được kiểm lỗi chính tả hay không? Lý do là vì có nhiều chữ em chưa chắc là đánh vần như thế nào, mà lại thấy một vài người khác trong vhnt đánh vần khác! thắc mắc. :)
oOo
mến gởi vhnt,
Lê Tín Hương sinh trưởng tại Huế và bắt đầu sáng tác nhạc từ năm 1970. Chẳng hay có cô chú hay anh chị nào biết thêm về bà, xin đăng.
Nhân tiện đây em cũng có lời cảm ơn chị Lan và các anh chị khác đã không quản nhọc góp công xây dựng cho vhnt của chúng ta.
Trương Nguyễn Thi Thanh sưu tầm
Đừng Bao Giờ Nói
Lê Tín Hương
(CD Có Những Niềm Riêng)
đừng bao giờ hứa
mai sau ta luôn bên nhau
thời gian tựa cánh chim bay
bay nhanh xa xăm
như cơn mộng thắm
tình như giọt nước
trong xanh theo mưa lênh đênh
dù cho tình có mong manh
cũng đã cho ta
muôn suối thần tiên
hẹn thề chi anh ơi
đường đi xa vời vợi
giờ như cước mong manh
nào ai chắc đường sẽ không gập ghềnh
mây trên trời thường hay thay sắc
nắng ban mai chiều nay sẽ phai
và ai biết mưa buồn khóc ngày mai
đừng bao giờ hứa
mai sau khi ta yêu nhau
đừng bao giờ nói lên câu
chia phôi trên môi
khi xuân còn mới
tình như lời hát
cất cao cho tim xôn xao
ngày ta tìm đến bên nhau
ru nhau vui quên
bao nỗi muộn phiền
Back Home 95
(Part 4 - continued)
The second night I slept soundlỵ I woke up early the next day getting ready to go to Tan Son Nhat Airport. This time I was determined to fight for my travel permit no matter what.
I didn't know which way would lead me to the airport so I began to walk on my left along the narrow indistinguishable sidewalk on So Viet Nghe Tinh Blvd. I didn't dare to cross the street. Most of the time I found myself forced to walk in the street and sometimes in between traffics because sellers invaded the sidewalk by displaying their goods all over.
"Hey! Hey! Brother! Wherére you going?" someone yelled.
I looked ahead to my left and saw half a dozen pedicap drivers sitting in a row on their bikes staring at me with big smiles on their faces.
"Want a ride." another driver said.
"No," I said with smile. I shook my head and kept on walking passed them.
"Look. Where're you heading? I offer you a cheap price."
"How much?" I asked, just for the sake of conversation although I did not intend to take a ride yet.
"To where?" said the man with a funny smile on his face.
I felt so stupid. I forgot to tell him where I wanted to go.
"To Tan Son Nhat Airport."
"15 Dong," said the man, meaning 15 thousand Dong or roughly equivalent to 14 cents.
"Uh, too much. 2 Dong," I said, knowing he wouldn't take the cheap offer.
The driver stared at me disappointingly for he knew I was a hard to get. He left me alone and rode away. I overheard one of the drivers asked the disappointed driver.
"How much he said?"
"Damn. He offered 2 Dong."
They broke into laughing. I felt like a fool.
I could hardly walk another half block when a driver came running toward me offering a ride.. I was kind of nervous so I shook my head and kept on walking straight ahead. The man turned the bike around and paddled along my side.
"Come. Come. Friendly ride. Cheap," he said.
"How much to Tan Son Nhat Airport?" I found myself asking again.
"To Tan Son Nhat Airport?" repeated the man as he thought a a few seconds. "12 Dong."
"3."
"Make it 10."
"4."
"8."
"4."
Soon he gave up because we were heading on the left in the opposite direction of traffics. Another half block I found myself greeted by another pedicap driver.
"Want a ride?"
"No," I said as I stared at the old man.
"Come on, son. I'll give you the best offer."
"How much to Tan Son Nhat Airport?"
"Tan Son Nhat Airport? Hm, it's kind of far, you know."
"Nọ It's not that far," I said, having no idea how far it was.
"How much?"
"Give me 10 Dong."
"No, too much. Can't afford it," I said.
"8 then."
I shook my head. Some other drivers were watching at a distance, maybe hoping the old man would give me up so they could take over. I felt like a tempted fish trying to bite the right hook.
"How much you want then?" said the old man desperately.
"4," I said.
He looked me into the eyes and sighed. I couldn't help but feel sorry for him.
"7," he said.
"5. That's it," I said decidedly.
The old man hesitated for a moment while the other drivers seemed to follow our conversation at a distance. He accepted my offer. I climbed onto the pedicap. The old man cautiously cut through traffics and merged smoothly, like a knife sinking into butter, through the other side. Everything on the streets seemed to move in such motion relative to everything else. Even the street pole seemed to move as the man twisted and turned his bike skillfully. Dusts flew in the air. Traffics zig-zagged across the intersection. I felt like a kid riding a merry-go-round. It was very enjoyable.
"So," I said, turning my head around, "you have a big family."
"Five children. Two died. The youngest is in high school," replied the man.
"What did you do before 1975?"
"I was a soldier. I went to concentration camp for many years."
"What did you do previously. Before you became a pedicap driver?"
"Fixing bicycles."
"Life is tough, isn't it?"
"Yes, son. It is."
I didn't know what else to say. It was hard for me to turn my head around for conversation.
"You meet someone at the airport?" said the man.
"Yes. A friend."
"I can't drive you all the way inside the airport. Three-wheel bikes are not allowed."
"How do I get to the airport then. Can I walk?"
"Yes. But you should take a motorcycle. It's a long walk."
Some 45 minutes later the man dropped me off at a corner.
"Now you must take a motorcycle from here," said the man.
"Thanks."
I searched into my pocket and handed the man two 5-thousand Dong. The man held 10 Thousand Dong in his hand trying to figure out what I was doing. I bargained like hell for a price of 5 thousand Dong and we agreed after a long verbal wrestle. Now I was giving him 10 thousand Dong, exactly what he first asked for without success.
"You gave me too much," said the man, hesitatingly giving 5 thousand Dong back to me.
"You keep everything. Thank you," I said.
The old man looked me into the eyes with appreciation. He bowed to me and I found myself automatically bow to him in return.
There I stood, alone, in the middle of nowhere that I knew of. I had no idea which way would lead me to the airport. I felt hungry. Across the street there was a woman sitting on the sidewalk selling Phở, beef noodle soup. I wanted to walk across but didn't know how because there was no traffic light. Near the airport motorcycles and cars dominated the streets running nonstop. I stood on the sidewalk reluctantly stepping down the street. I tried to figure out what would be the best way to cross the street without being run over by those reckless drivers.
(To be continued...)
Thank you for reading.
Lam T. Hy
MY OTHER JOURNALS:
Back Home 91 (4 parts)
Back Home 93 (15 parts)
Back Home 95 (part 3 in progress)