vhnt, số 84
13 October 1995
Trong số này:
+ thư tín
+ 1 - thơ, Say Trăng, Ian Bui
+ 2 - thơ, Không Đề, Khuyết Danh/Thái Văn
+ 3 - thơ, Khẽ Vang Giữa Đời, Ðặng Khánh Vân
+ 4 - thơ, Kiếp Lá, Mực Tím/Loan Trần
+ 5 - thơ, Họa thơ "Cảm Thu" của Mai Mộng Vân, Thai Nguyen
+ 6 - viết ngắn, Màu Tình Yêu, Sung Nguyen
+ 7 - thơ dịch, Ðôi Mắt Người Sơn Tây, Quang Dũng, Dương Hùng
+ 8 - thơ, Họa thơ "Biển Mơ" của Hoàng Trâm, Tien Doan
+ 9 - truyện ngắn, Ðiện Thư, Phùng Nguyễn
+10 - nhạc, Vùi Trên Lối Mòn & Có Những Niềm Riêng, Lê Tín Hương
gửi bạn,
... Những hàng cây vẫn còn đấy, vẫn còn những chiếc lá xanh chen chúc với những chiếc lá ngả vàng, nắng chiều nhuộm lòng tôi ngả mầu vàng của nhớ. Nhớ kỷ niệm và nhớ những dấu chân trên cát.
Một hôm trở lại vườn thơ ấu xưa.
Không còn ai ở đó
Hai mươi năm cỏ mọc đầy hồn.
Hai mươi năm rêu phủ mờ lối đi...
Bãi biển hồn nhiên gọi sóng
Chiều choàng khăn thu lạnh
Bãi cát ngây thơ
Ðợi sóng vỗ về
Hạt cát nằm yên chờ đợi...
Giọt nước ngủ thiu thiu
trong lòng sóng...
Biển, PCL
Nhưng những đàn chim sẻ nhỏ thì vẫn còn đấy, vẫn bay lượn tung tăng trên những nóc nhà, trên những sợi dây điện chăng ngang dọc thành phố cũ. Xem chừng chỉ có những bông sứ trắng nõn và gốc cây già nơi góc sân trường là nhận ra tôi...
Thời gian qua kẽ tay
làm khô những chiếc lá
Kỷ niệm trong tôi
rơi
như tiếng sỏi
trong lòng giếng cạn
Riêng những câu thơ
còn xanh
Riêng những bài hát
còn xanh
Và đôi mắt em
như hai giếng nước
Thời Gian, Văn Cao
thân ái,
PCL/vhnt
Say Trăng
Vườn khuya cuốn gió nằm cây
Trải trang thu lớp lớp mây tự tình
Mở thiên ngoặc kép vô minh
Hồn nhiên nhiên tưởng nét trinh hai hàng.
10'95
ianb
Chào chị Chi Lan,
Xin gửi chị thêm một bài anh hùng ca mà tôi đã thu thập được tại Paris, vẫn không rõ tác giả. Xin thành thật cáo lỗi cùng các bạn.
Cám ơn chị.
Thân ái
Paris, 14-7-1789
Tung ngục tù ra! Tung ngục tù ra!
Ai đâu ngăn cấm được hồn ta?
Tháng bảy nắng. Bụi mờ và cát ngập.
Cả Ba-Lê rộn rã rất tưng bừng.
Non cao xanh vọng tiếng hát vang lừng.
Hồn Cách Mạng đã châm ngòi thuốc nổ
Người hỗn độn, đổ xô ra đường phố.
Vạn gia đình căm hận đập lồng rạ
Và lớn, bé, đàn ông, đàn bà,
Lòng rạo rực, tim rạt rào phấn khởị
Vội vàng chiếm mỗi người môn khí giới:
Người lính già quắc thước múa chuôi gươm;
Anh thợ giày quần áo rách tươm bươm;
Anh thợ dệt đang nằm sau cửa xưởng;
Cùng trổi dậy và trong lòng vui sướng,
Giật thanh đao, khẩu súng nhảy ra ngoài.
Những thằng cu bé bỏng cũng dương oai,
Phùng má sữa thổi kèn theo gót bố.
Những bà cụ tưởng không hề biết sơ
Và những nàng con gái dáng thơ ngây,
Chạy lăng xăng bên những cỗ xe đầy
Chở thuốc đạn, mỗi người đang hì hục...
Ðẩy mạnh tới!
Bắn tung vào!!
Phá ngục!!!
Nơi chôn sâu hàng vạn chí hiên ngang!
Nơi chôn sâu một chế độ ngang tàng!
Nơi dung túng cả một thời khắc khổ
Cửa ngục đổ!!!
Cả Ba-Lê rầm rộ
Kéo nhau vào tràn ngập điện nhà vua,
Trói Louis 16 với toàn gia,
Xô đẩy nát chiếc ngai vàng quân chủ
Cùng lúc đó từ miền xa, tỉnh nhỏ
Tiếng hò reo vang dâỵ đất bùn lầy
Lời hoan hô của nước Pháp, Dân Cầy
Vang giọng sấm: "Chúng ta chào Cách Mạng"
Toàn dân tộc, một loài chim mất cánh
Ðang âm thầm say khát chốn không gian
Bỗng vươn lên trên chế độ điêu tàn
Nghe rạo rực trong tim đời mới dậy
Nghĩa Bình Ðẳng, Tự Do và Bác Ái
Từ hôm nay ấp ủ dưới ba màu
Ôi ngọn cờ Dân Chủ đẹp làm sao!
Ôi những sắc diệu huyền gây phấn khởi...
Khuyết Danh
Khẽ Vang Giữa Đời
Hoàng hôn đã đến
nắng chiều phai nhạt
mây trôi lang thang
chim về tổ ấm
gió chiều lắng đọng
màn đêm buông xuống
vũ trụ...
ngừng xoay!
uể oải
mệt mỏi
khẽ thở dài
sau cuộc chạy theo
công danh
lợi lộc
vật chất
tất cả và tất cả...
Cuộc chạy đua dài
tinh thần hoang mang
đánh những dấu hỏi
trước mặt nhân loài
vì sao?
vì sao?
DKV
Kiếp Lá
Gió thu ùa đến, lá rơi rơi
Cành cũ buồn hiu đứng ngậm ngùi
Vẫy tay lần cuối nhìn theo lá
Mai lá về đâu, mấy nẻo trời?
Lá vàng theo gió tản lạc bay
Trăm chiếc một thân bỗng lạc loài
Chiếc bị ngược dòng về phương bằc
Chiếc theo chiều gió đến phương tây
Nhìn lá thu bay đến rưng buồn
Ðời người sao tựa lá thu tuôn
Bao kẻ xa quê, rời tổ ấm
Kẻ ở giang đầu, kẻ cuối sông
Lạc lõng chiều thu, chép đôi lời
Khóc dùm tâm sự lá thu rơi
Khóc thân viễn xứ buồn kiếp lá
Giang bắc, giang nam, mấy mảnh đời?
TL mực tím
Sau khi nghĩ lễ & weenkends 4 ngày (Friday không phải đi làm, Mon 10/9/95 là Columbus day). Vô sở đọc được rất nhiều bài trong VHNT làm Thái rất vui như gặp lại người bạn cũ. Xin cám ơn VNHT, một người tri kỷ trên những ngày sống lưu vong. Và Thái rất cám ơn Mai Mộng Vân (England) & Hùng (Singapore) đã đọc và hoạ bài thơ "Hoài Thu" của Thái. Xin gởi đến các bạn bài hoạ thơ "Cảm Thu" đăng trong VHNT#77 của MMV:
Thu Viễn Xứ
Anh biết mùa thu em đã hay
Nhặt giúp dùm anh chiếc lá bay
Bao nhiêu sầu nhớ ươm vào ấy
Ðể ngỡ cho nhau vẫn tình đầy
Thu đến mỗi người mỗi chân mây
Anh bên trời Mỹ, em đất Tây
Cảnh đời không ngộ ta chia cách
Xin gởi tri âm đến trăng đầy
Trăng sáng thu phòng em có say?
Bao nhiêu mộng mị của tháng ngày
Rời xa cố quốc ai còn tỉnh
Ðể ngắm trăng thu phận lưu đày
MỘNG du ngơ ngẫn gió heo may
VÂN vô kìm tỏa lững lờ bay
THÂN lưu viễn xứ buồn hiu hắc
MẾN tiếc trăng ngàn ta uống say
LTN Nguyễn Ðình Thái
Màu Tình Yêu
tặng ĐT
Anh đến vào mùa Xuân khi em vừa tròn 18 - chuyện học đường đã pha lẫn tí yêu đương. Buổi tan trường chờ em, nắng thấy thương (!) Em nào biết được, tim anh
có mấy lần ngừng đập.
Em như con chim chim câu có mắt buồn thơ dại; hồn trẻ trai, anh dâng trọn cho em. Tà áo đài in vạt nắng trắng êm đềm; thảm cỏ đồng xanh, em là tất cả. Anh quên mau một ngày vất vả, khi gặp em trong thoáng nửa nụ cuời.
Em đã hỏi anh tình yêu có màu gì. Anh gom hết màu trời màu đất, những lớn lao, những triết lý ngày thường , vẫn không vẽ được màu tình yêu em muốn có. Anh đem cả những cuộc tình xa hồi đó, lượt đắng cay, tìm màu ngọt dịu, tô vẽ cuộc tình em. Nhưng theme màu của em vẫn maĩ xa xôi - một miền đất lạ anh chưa bao giờ tìm đến.
Anh đau khổ vì một lời chưa nói được: lời yêu em chồng chất trong tim. Bao lần định nói lại thôi , sợ em từ chối, tình gần thành xa. Tuổi học trò, năm cuối trôi qua. Ngày hết học anh vẫn chưa tìm ra theme màu em muốn có. Ra trường, em như cơn mưa Hạ dịu mát lòng anh. Em đưa tay anh dắt em vào vườn tình ái ; cả hai đi tìm màu sắc tình yêu.
Những cái hôn dài hơn cả mùa mưa; anh ngạt thở trong ngọt ngào đắm đuối. Bờ vai trắng, tóc em nồng hương thời con gái; em trắng trong chưa một vết bụi trần. Trái tim của anh không chứa nổi một lần hạnh phúc; ngân lên và lặng im giữa đất trời: một bài ca không lời.
Lời yêu em không đáp; mây bay xa cuối ngàn. Anh mãi lang thang, ôm ấp bóng hình em và một lần say đắm, vẫn chưa kịp trả lời em, tình yêu có màu gì.
Anh vẫn chưa tìm ra được màu của tình yêu.
Daytona 1995
Sung Nguyen
Ðôi Mắt Người Sơn Tây
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi nhớ xứ Ðoài mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương?
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Ðiêu tàn thôi lại nối điêu tàn
Ðất đá ong khô nhiều ngấn lệ
Em có bao giờ lệ chứa chan?
Mẹ tôi em có gặp đâu không?
Những xác già nua ngập cánh đồng
Tôi cũng có thằng con bé dại
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông.
Ðôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ không khuây
Cho nhẹ lòng thương nhớ
Em mơ cùng ta nhé
Bóng ngày mai quê hương
Ðường hoa khô ráo lệ
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngó lúa vàng
Sông Ðáy chậm nguồn quanh Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
Bao giờ tôi gặp lại em lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
Ðã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta?
Quang Dũng
tentative English translation by Dương Hùng
101295
SON TAY EYES
From Sơn Tây,
you take refuge from the enemy;
I left home for war,
many days away from Bất Bạt village.
The evening turns green,
the outline of Ba Vì mountain could not be seen.
The homeland sky shades your forehead,
the western melancholy softens your eyes.
I missed the clouds so white from the west,
my dear, you must long for home.
Since the enemy devastates our Fall,
destruction follows destruction;
the rocky soil sheds tears,
do you ever have tears flooding?
Did you see my mother?
so many elder bodies scatter on the rice field.
I also have an young son,
but on the river, so many tiny bodies float!
Your Sơn Tây eyes,
so sad in the exile evening.
Homesickness is ever lasting,
how can it be alleviated?
Share with me the dream
of the future in our homeland
when flowers bloom along the road
and dry up all tears.
When can we return to Bương Cấn field?
to Sài Mountain to watch golden rice?
Ðáy river take sources around Phú Quốc,
kite flutes cheer the late night moon.
If we ever meet again,
Peace will surely blossom,
wartime shadows will fade,
will you remember me then?
Các bạn mến,
Hoàng Trâm bày trò họa ngược bài Biển Mơ vui quá. Nhưng HT làm mới có nửa nên mình bắt chước HT làm cho xong bài nha.
Mình chỉ đăng đoạn của mình vì bài này mới đăng, mà mình không muốn tốn chỗ quí-báu. mong các bạn lục lại vhnt #81 xem khúc đầu há.
ta nhớ ai mà mộng dài trên biển
HoàngTrâm
Xin cho tình mình đẹp mãi như thơ
Xin ước mong xum họp tự bao giờ
Xin đêm dài đừng dứt để còn mơ
Em dốđẫm dòng thời gian ngược bước
Hoa cỏ úa vì mùa Xuân thật ngắn
Chẳng phải đâu cát mặn khô cằn
Lá khô còn đọng giọt mưa vương
Thân vàng úa vì khóc sầu biển vắng
Chuyện tình mình như mùa Thu đổ lá
Từ dạo chia ly, héo-hắt tim này
Giọt lệ nào thương khóc phận đôi ta
Và dòng châu cho đời hoa sầu úa
Rồi những lúc, khuya giật mình trăn trở
Kỷ-niệm xưa không rủ cũng quay về
Kỷ-niệm của thời tình-tự nên thơ
Cùng nhau biển vắng đêm nào, anh nhớ ?
Trên ghềnh đá, ngồi nghe lời biển nói
Anh quàng vai, tay mơn-trớn vai gầy
Em mộng thẫn-thờ, theo gió hồn bay
Ðể lạc bước khi mây-mù giăng lối
Ta lặng ngắm ánh hoàng-hôn trên biển
Hạnh-phúc cháy bừng, như phố lên đèn
Nào hay đâu định-mệnh quá trái ngang
Em giờ đây, ôm cồ-đơn hoang vắng
Sẽ nhớ mãi suốt đời chiều hôm ấy
Tim luôn mang niềm tâm-sự u-hoài
Bao Hè qua tình vẫn chẳng nhạt phai
Nỗi nhớ thương trưởng-thành theo ngày tháng
NTP
Thân chào chị Lan và các bạn;
Cám ơn đã gởi đều đặn những "món ăn" tinh thần bổ ích. CHúc VHNT ngày càng khởi sắc. Có khi nào chị Lan nghĩ đến việc ra một tạp chí văn chương để giới thiệu VHNT với
độc giả hải ngoại (và trong nước, nếu có thể) không? Theo thiển ý, chúng ta có thể đóng góp mỗi người một phần công sức để thực hiện điều này. Không biết chị Lan và các bạn nghĩ sao?
Nhân tiện xin chia sẻ với các bạn một bài viết mới, ưu tiên cho VHNT.
Phùng Nguyễn
oOo
Ðiện Thư
Quân đặt tập hồ sơ mỏng xuống chiếc bàn giấy bừa bộn, đưa mắt nhìn đồng hồ tay. Bốn giờ hai mươi. Giờ "lên lưới," chàng nghĩ thầm. Bàn tay mặt thành thạo nắm lấy "con chuột" điện tử, Quân hướng dẫn cái điểm nhỏ hình mũi tên trên màn ảnh máy vi tính đến chiếc khung nhỏ có hàng chữ Internet. Chàng lơ đãng nhìn những giòng chữ quen thuộc nối tiếp nhau xuất hiện trên màn ảnh. Initializing modem... Dialing... Authenticating... Connected! Một giòng chữ chớp tắt đều đặn ở phần dưới của màn ảnh máy vi tính báo hiệu là có điện thư. Quân nhận được điện thư hầu như hàng ngày. Chịu trách nhiệm điều hành hệ thống điện toán của hãng, chàng dùng hệ thống Internet như là phương tiện chính yếu trong việc trao đổi, học hỏi, và giúp đở lẫn nhau giữa những người cùng ngành nghề. Dạo sau này, thời gian "lên lưới" của Quân có phần thường xuyên hơn, phần lớn là để tham dự vào những nhóm tin diện tử của người Việt Nam tại hải ngoại. Quân không tích cực mấy trong chủ đề chính trị, nhất là những vấn đề liên quan đến hiện tình đất nước và những giải pháp cho Việt Nam. Không phải là chàng không quan tâm, nhưng chàng nhận ra sự vô ích của những cuộc tranh luận lê thê, nông nỗi, và dễ gây ngộ nhận. Ngược lại, Quân rất hăng hái trong việc tham gia thảo luận những chủ đề liên quan đến văn học nghệ thuật, nhất là thơ.
Trong số năm bức điện thư gới đến Quân hôm nay, có đến hai cái với mục đích quảng cáo. Không buồn mở ra xem, Quân kéo ngay hai bức điện thư vào cái khung nhỏ có hình cái thùng rác. Từ lúc Internet được mở rộng cho những hoạt động thương mãi, Quân nhận được hàng đống quảng cáo loại này. Có lần Quân gởi điện thư chửi rủa và dọa đòi... kiện họ, nhưng đâu vẫn hoàn đấy. Quân lần lượt mở những điện thư còn lại. Hai trong số ba bức điện thư còn lại, một từ Ðức, một từ Canada, chứa đề nghị về những giải pháp cho một vấn nạn kỹ thuật chàng gởi lên lưới hai hôm trước. Bức thư ba, viết bằng một thứ Việt ngữ đặc biệt gọi là Vietnet hoặc VIQR, được gởi bởi một cô gái có cái tên đẹp: Lệ Hằng.
From: lehang@yaol.com
To: QhoangY.mis.bigco.com
Kính thưa nhà thơ Hoàng Quân:
Anh Hoàng Quân có biết không? Lệ Hằng là "secret admirer" của anh đó! Ðọc những bài thơ anh gởi lên nhóm tin Văn Học Nghệ Thuật Việạt Nam làm em vô cùng xúc động. Những lời thơ óng chuốt, nuột nà và ý thơ tình tứ của anh em đã in ra và giữ gìn cẩn thận. Lần sau nếu anh có bài mới, xin anh gởi một bản sao đến địa chỉ của em: lehangy.aol.com.
Thân ái,
Lệ Hằng.
Quân ngây người ra vì ... sướng. "Nhà thơ" Hoàng Quân chứ bộ giỡn sao? Lệ Hằng, cái tên nghe sao mà ... thơ quá! Lại là người "ái mộ âm thầm" nữa chứ. Không biết cô Lệ Hằng này người ngợm, tuổi tác ra làm sao. Học sinh sinh viên thì chắc không phải rồi, chỉ nhìn email ađress thì cũng đủ biết. Cô này lấy địa chỉ của American Online thì chắc đã đi làm rồi. Ðịa chỉ của... chồng cô ấy cũng không chừng! Hay là có thằng chó chết nào... giả gái để chọc phá mình đây? Mai mốt nó đem lên Net làm trò cười thì chỉ có nước độn thổ. Dù có chút phân vân nghi ngại, cuối cùng Quân cũng trả lời Lệ Hằng và hứa sẽ gởi cho nàng bản sao của những bài thơ chàng sáng tác trong tương lai.
Sau buổi cơm tối, Quân bảo Ngọc:
"Hôm nay anh cần cái computer hơi lâu một chút. Em đi nghỉ sớm đi."
"Anh thì lúc nào chả ôm cái computer! Tám tiếng ở sở mà cũng chưa đủ sao?"
Ngọc, vợ Quân, trả lời bằng câu hỏi quen thuộc. Quân buồn cười nhớ đến lời quảng cáo dí dỏm trên một đài phát thanh Việt ngữ chàng vẫn thường nghe "Oạng thì lúc nào
cũng ôm lấy nộ." Chàng trả lời vợ, giọng đùa cợt:
"Nghề của chàng mà."
Ngọc làm về ngành quản trị nhân viên. Nàng xử dụng máy vi tính khá thuần thục, tuy nhiên, so với Quân, Ngọc chỉ là tay mơ. Từ lúc tập tành thơ với thẩn, Quân cũng muốn khoe với vợ thơ của mình, nhưng sợ nàng... chê nên không hỏi thẳng. Thỉnh thoảng Quân in mấy bài thơ do mình sáng tác bày bừa bãi một cách hữu ý trên chiếc bàn giấy nơi có đặt chiếc máy vi tính, hy vọng lúc Ngọc dọn dẹp sẽ nhìn thấy. Không biết Ngọc có đọc hay không mà chẳng thấy nàng nói gì. Quân đâm nản, nghĩ mình lấy phải cô vợ không có máu... văn nghệ chút nào. "Thơ mình gởi lên trên Net cả... thế giới cùng đọc, chả hơn sao?" Quân tự an ủi.
Liên hệ "điện tử" giữa Quân và Lệ Hằng ngày càng trở nên thường xuyên và... thân mật hơn một cách nguy hiểm. Bài thơ nào của Quân cũng được nàng khen nức nở làm Quân càng hứng chí nặn óc viết nhiều hơn. Qua những bức điện thư, Lệ Hằng cho Quân biết là nàng hiện làm việc cho một hãng bảo hiểm thuộc miền Bắc Cali, cùng ngành quản trị nhân viên như Ngọc. Lệ Hằng chưa lập gia đình vì chưa tìm được người có tâm hồn nghệ sĩ, yêu văn chương "như nhà thơ Hoàng Quân chẳng hạn." "Nhà thơ" Hoàng Quân cũng cho Lệ Hằng biết là chàng... vẫn còn độc thân, và cũng đang đốt đuốc đi tìm một tâm hồn lãng mạn cở nữ độc giả trung thành Lệ Hằng. Ðể tránh những hậu quả không hay có thể xảy đến, Quân chỉ lưu trữ điện thư của Lệ Hằng trong chiếc máy vi tính của chàng ở sở làm. Cẩn tắc vô áy náy, lỡ mà Ngọc biết được thì chỉ có nước... chết.
From: lehang@aol.com
To: Qhoang@mis.bigco.com
Anh Hoàng Quân yêu quý.
Cuối tuần này em sẽ xuống Nam Cali để thăm bà con. Em muốn gặp anh cho thỏa lòng mong nhớ. Chúng ta hẹn gặp nhau ở quán Tháp Ngà vào lúc bảy giờ tối. Anh sẽ nhận ra em dễ dàng bởi vì em sẽ mặc áo màu đỏ như trong bài thơ "Áo đỏ kiêu sa" mà anh đã tặng cho em lần trước.
Lệ Hằng.
Quân bồi hồi đọc đi đọc lại những giòng chữ trong bức điện thư. "Cuối cùng rồi chúng ta cũng gặp nhau, Lệ Hằng yêu dấu của anh ơi," Quân kêu khể Rồi Quân lại băn khoăn nghĩ đến Ngọc. Chàng tặc lưỡi, "mình với Lệ Hằng chỉ... văn nghệ thôi mà.". Trên đường từ sở làm về nhà, đầu óc Quân làm việc dữ dội để tìm cách giải thích với Ngọc sự vắng mặt của chàng vào buổi tối thứ Bảy sắp tới. "Cùng lắm thì gọi thằng Hòa Cu Ky dàn xếp cho mình," Quân tự nhủ. Mọi việc xảy ra còn hơn sự mong đợi của Quân. Buổi tối, Ngọc bảo chàng:
"Thứ Bảy này em hẹn đi chơi với cô bạn cùng sở, chắc về trễ lắm. Anh chịu khó ở nhà một mình hay là rủ anh Hòa đi ăn uống gì đó cho vui."
Quân mừng rơn nhưng vẫn làm bộ làm tịch:
"Anh cùng đi với em không được sao?"
Ngọc cười tủm tỉm, trả lời:
"Công việc đàn bà, có anh theo hỏng hết."
Quân đến quán Tháp Ngà không sớm, không muộn. "Ðừng đến sớm quá, nàng sẽ thấy sự nôn nóng của mầy. Ðừng đến trễ quá, nàng sẽ... giận mầy.". Hòa Cu Ky dặn Quân. Quân liếc nhìn đồng hồ tay, bảy giờ năm phút. Nhìn lại quần áo mình một lần chót, Quân bước vào quán ăn, dưa mắt quan sát. Quán khá đông khách, nhưng vẫn còn một
vài bàn trống. Ở chiếc bàn cuối phòng, gần lối vào nhà vệ sinh, một cô gái ngồi đơn độc, vẻ chờ đợi. Cô gái trẻ, xinh xắn trong bộ đồ màu xanh nhạt. "Tại sao lại màu xanh?" Quân thắc mắc. Quân lại đưa mắt nhìn quanh tìm chiếc áo màu đỏ. Cũng có vài chiếc áo đỏ trong quán, một bà người Mỹ mập ù và người kia là... đàn ông, cả hai đều có bạn đồng hành. Cô gái áo xanh vẫn hướng mắt ra cửa như đang chờ đợi ai. Quân ngần ngừ một chút rồi bước đến gần. Chàng nghiêng người xuống, hỏi nhỏ:
"Xin lỗi, có phải cô là Lệ Hằng?"
Cô gái ngước lên nhìn chàng, vẻ ngạc nhiên. Cô khẻ lắc đầu thay câu trả lời. Quân bối rối chưa biết phải nói gì thì bỗng có tiếng cười dòn tan và giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
"Anh Quân của mình là thi sĩ nên lúc nào cũng nói năng vớ vẫn như vậy, Diễm đừng để ý."
Quân nghe sống lưng mình lạnh toát. Chàng sững sờ quay lại. Ngọc rực rỡ, xinh đẹp trong chiếc áo đỏ kiêu sa nhìn chàng tươi cười...
Quân vẫn tiếp tục làm thơ, nhưng chàng không phải gởi bản sao những bài thơ của mình cho Lệ Hằng nữa. Có ai ngớ ngẩn đi gởi thơ cho người ở chung nhà, nhất là khi người ấy lại lặ vợ mình. Chàng cũng không phải gởi thơ của mình lên trên Net nữa. Việc đó đã có Ngọc lo. Sau vụ "quán Tháp Ngà," Ngọc nhẹ nhàng yêu cầu Quân cho nàng biết mã số của cái Internet account của chàng. Quân khám phá ra, một cách muộn màng, vợ mình xử dụng máy vi tính rất thành thạo.
Phùng Nguyễn
09.95
Xin gởi đến vhnt thêm 2 nhạc phẩm nữa của nữ nhạc sĩ Lê Tín Hương
Vùi Trên Lối Mòn
hãy đốt đi những giòng thư cũ
hãy xoá đi những lời ân tình
ôi trái tim hằn những dấu yêu
như vết roi làm đau đớn nhiều
hãy xé đi những hình bóng cũ
hãy xoá đi dấu đời hoa mộng
ôi trái tim hằn những vết thương
những dối gian và những chán chường
ừ thôi em về
ừ thôi anh đi
tiếc nuối mà chi
đã tàn phai rồi
giờ ta chia phôi
cố quên tháng ngày
hạnh phúc trong tay
giờ đã xa bay
như giấc cô miên
mối tình muộn phiền
hãy cố quên những lời thề ước
hãy xoá đi những lời yêu nồng
ôi trái tim đầy những nát tan
cơn bão yêu càng thêm phũ phàng
hãy cố quên mối tình đã lỡ
hãy xoá đi dấu đời hững hờ
ôi trái tim giờ đây héo hon
như cỏ non vùi trên lối mòn
Có Những Niềm Riêng
Có những niềm riêng làm sao nói hết
như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
như trăng trên cao cách xa vời vợi
Có những niềm riêng lệ vương khoé mắt
như cây sau mưa long lanh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
nên đôi môi xinh héo hon nụ cười
Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Ðâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu dâng chất ngất
Như một ngày
như mọi ngày
như vạn ngày
... không thấy đổi thay
Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ
Có những niềm riêng một đời giấu kín
như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi
Lê Tín Hương
(CD Có Những Niềm Riêng)